CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 125

không biết tôi đang làm gì ở đây. Tôi chỉ muốn xem. Tôi muốn biết. Tôi bị
kẹt, trong một khoảnh khắc, giữa việc chống lại bản năng của mình và gõ
vào cánh cửa đó, hoặc quay đi. Tôi quay đi, và đó là lúc cánh cửa mở ra.
Trước khi tôi có thời gian để di chuyển, anh đưa tay ra và nắm lấy tay tôi,
kéo tôi về phía anh. Miệng anh bặm lại, đôi mắt mở to hoang dã. Anh đang
tuyệt vọng. Tràn ngập nỗi sợ hãi, tôi nhìn thấy bóng tối đang đi tới. Tôi mở
miệng định kêu lên, nhưng đã quá muộn, anh kéo tôi vào nhà và đâm sầm
cánh cửa sau lưng.

MEGAN

Thứ năm, ngày 21 tháng 3,2013

Buổi sáng

TÔI KHÔNG BAO GIỜ THUA. Anh nên biết điều đó về tôi. Tôi không bị
thua trong các trò chơi như thế này.

Màn hình trên điện thoại của tôi đen sì, một cách bướng bỉnh và trống rỗng.
Không có tin nhắn, không có cuộc gọi nhỡ. Mỗi lần tôi nhìn vào nó, tôi cảm
thấy giống như một cái tát, và tôi đang tức giận hơn và giận dữ hơn. Điều gì
đã xảy ra với tôi trong phòng khách sạn? Tôi đã nghĩ gì vậy? Rằng chúng
tôi có một sự kết nối, rằng có một cái gì đó thật giữa chúng tôi? Anh không
có ý định bỏ trốn với tôi. Nhưng tôi đã tin anh ấy trong một khoảnh khắc -
nhiều hơn một giây - và đó là những gì thực sự khiến tôi bực mình. Tôi đã
quá ngu ngốc, cả tin. Chắc hẳn anh đã cười nhạo tôi suốt khoảng thời gian
đó.

Nếu anh nghĩ tôi sẽ ngồi khóc lóc vì anh thì anh đã nhầm. Tôi có thể sống
mà không có anh, tôi có thể làm mọi việc một cách tốt đẹp mà không có
anh - nhưng tôi không muốn thua cuộc. Nó không giống tôi. Không một
điều gì trong việc này giống tôi. Tôi không bao giờ bị từ chối. Tôi luôn là
người bỏ đi.

Tôi đang tự khiến mình mất trí, tôi không thể dừng được. Tôi không thể
ngừng việc nghĩ lại buổi chiều hôm đó ở khách sạn và những gì anh nói,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.