CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 127

Tôi lờ những cuộc gọi của Scott đi suốt cả buổi chiều, tôi đến buổi trị liệu
muộn, và đi đến thẳng văn phòng của anh mà không nói lời nào với lễ tân.
Anh đang ngồi ở bàn làm việc, viết gì đó. Anh liếc nhìn lên khi tôi bước
vào, không cười, và lại cúi xuống đống giấy tờ. Tôi đứng trước bàn làm
việc, đợi anh nhìn lên. Tôi cảm thấy khoảng thời gian đó như kéo dài mãi
mãi.

"Cô ổn không?" cuối cùng thì anh cũng hỏi. Rồi anh cười với tôi. "Cô đến
muộn."

Không khí đang tràn ngập trong họng, tôi không nói nổi. Tôi đi quanh chiếc
bàn và tựa vào nó, chân tôi tựa vào đùi anh. Anh lùi lại một chút.

"Megan" anh nói "cô có ổn không?"

Tôi lắc đầu. Tôi đưa tay ra và anh nắm lấy nó.

"Megan" anh lại nói, lắc đầu.

Tôi không nói gì hết.

"Cô không thể... Cô nên ngồi xuống thì hơn. "Hãy cùng nói chuyện."

Tôi lắc đầu.

"Megan."

Mỗi lần anh nói tên tôi lại càng khiến mọi việc trở nên tồi tệ.

Anh đứng dậy và đi vòng qua cái bàn, đi xa khỏi tôi. Anh đứng ở giữa
phòng.

"Thôi nào" anh nói, giọng anh như khi đang làm việc vậy - cộc cằn một
cách khó chịu. "Ngồi xuống đi."

Tôi theo anh đến giữa phòng, đặt một tay lên eo anh, tay còn lại trên ngực
anh. Anh đẩy tay tôi ra và bước ra xa.

"Đừng, Megan. Cô không thể... chúng ta không thể..." Anh quay đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.