CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 128

"Kamal" tôi nói, với một giọng dễ nghe. Tôi ghét thứ giọng đó. "Làm ơn
đi."

"Điều đó... ở đây. Nó không phù hợp. Nó bình thường, tin tôi đi, nhưng..."

Tôi nói với anh rằng tôi muốn ở bên anh.

"Điều đó sẽ sớm thay đổi thôi, Megan" anh nói. "Nó vẫn hay xảy ra. Nó đã
từng xảy ra với tôi. Tôi thực sự nên giới thiệu cho cô về vấn đề này rồi mới
đúng. Tôi xin lỗi."

Tôi chỉ muốn hét lên. Lời của anh thật xáo rỗng, máu lạnh và quá tầm
thường.

"Anh đang nói với tôi là anh không cảm thấy gì sao?" tôi hỏi anh. "Anh
đang nói là tôi đã tưởng tượng ra mọi chuyện?"

Anh lắc đầu. "Cô không hiểu, Megan, tôi không nên để mọi chuyện đến
nông nỗi này."

Tôi đến gần anh, đặt tay lên hông và xoay người anh lại. Anh lại cầm lấy
tay tôi, những ngón tay dài của anh nắm chặt cổ tay tôi. "Tôi có thể mất
việc" anh nói, và rồi tôi sẽ mất bình tĩnh.

Tôi đẩy anh ra, giận dữ và bạo lực. Anh cố giữ lấy tôi, nhưng anh không
thêt. Tôi đang hét lên với anh, nói với anh là tôi không quan tâm gì đến
công việc của anh. Anh cố bảo tôi yên lặng - tôi nghĩ là anh đang lo lắng,
chắc là về cô lễ tân, hoặc là những khách hàng khác sẽ nghĩ gì. Anh nắm
lấy vai tôi, ngón tay siết chặt lại, anh bảo tôi bình tĩnh lại, và ngừng cư xử
như một đứa trẻ. Anh lắc mạnh tôi; trong một giây tôi đã nghĩ anh sẽ tát tôi.

Tôi hôn lên môi anh, cắn môi dưới của anh thật mạnh; tôi có thể cảm nhận
vị máu của anh. Anh đẩy tôi ra.

Tôi đã nghĩ đến mọi cách trả thù trên đường về nhà. Tôi đã nghĩ đến mọi
việc tôi có thể làm với anh. Tôi có thể khiến anh bị đuổi việc, hoặc tệ hơn.
Nhưng tôi sẽ không làm vậy, vì tôi rất thích anh. Tôi không muốn làm hại
anh. Tôi còn không quan tâm đến việc bị từ chối nữa. Điều khiến tôi bận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.