Từ khi Megan mất tích, tôi luôn tránh con đường này mỗi khi có thể - đi
qua ngôi nhà đó khiến tôi ghê sợ - nhưng đó là con đường duy nhất đến
quán cà phê. Tom đi trước tôi một đoạn, đẩy chiếc xe đẩy; anh đang hát gì
đó cho Evie khiến con bé cười. Tôi thích mỗi lần chúng tôi ra ngoài thế này,
chỉ ba chúng tôi. Tôi thấy cái cách mọi người nhìn chúng tôi; tôi có thể biết
họ đang nghĩ gì, thật là một gia đình hạnh phúc. Điều đó khiến tôi tự hào -
tự hào hơn tất cả những gì tro cuộc đời tôi.
Nên tôi đang chìm đắm trong hạnh phúc, và chúng tôi đã gần đến số mười
lăm khi cánh cửa mở ra. Trong một khoảnh khắc tôi nghĩ mình đã bị mất
nước, vì cô ta bước ra. Rachel. Cô ta bướcra khỏi cửa và đứng đó một lát,
nhìn thấy chúng tôi và đứng khựng lại. Thật kinh khủng. Cô ta nở một nụ
cười lạ lẫm, gần như nhăn mặt, tôi không thể kiềm chế bản thân, tôi lao ra
và bế Evie khỏi xe đẩy, làm con bé giật mình. Nó bắt đầu khóc.
Rachel đi nhanh khỏi chúng tôi, hướng đến ga tàu.
Tom gọi với theo, "Rachel! Em đang làm gì ở đây vậy? Rachel!" Nhưng cô
ta tiếp tục đi, nhanh đến nỗi gần như cô ta đang chạy, và hai chúng tôi chỉ
đứng đó, rồi Tom quay sang tôi và bắt gặp biểu cảm trên mặt tôi rồi nói "
Thôi nào. Về nhà thôi."
Buổi tối
Khi về nhà, chúng tôi mới biết được cảnh sát đã bắt một người đàn ông liên
quan đến vụ mất tích của Megan Hipwell. Người nào đó tôi chưa từng nghe
nói, một bác sĩ tư vấn mà cô ta từng đến. Đó qảu là một sự nhẹ nhõm, tôi
nghĩ vậy, vì tôi đã tưởng tượng ra những điều kinh khủng.
"Anh nói với em đó không phải một người lạ mà" Tom nói. "Không bao
giờ. Dù trong trường hợp nào, chúng ta cũng không biết điều gì đã xảy ra.
Có thể cô ta vẫn ổn. Hoặc cô ta đang chạy trốn cùng ai đó."
"Vậy tại sao họ lại bắt người đàn ông đó?"