CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 133

Anh nhún vai. Anh đang bị sao lãng, với lấy chiếc áo khoác, thắt lại cà vạt,
chuẩn bị đi đến cuộc họp.

"Vậy chúng ta phải làm gì?" tôi hỏi anh.

"Làm gì cơ?" anh nhìn tôi một cách trống rỗng.

"Với cô ta. Rachel. Tại sao cô ta lại đến đây? Tại sao cô ta lại đến nhà
Hipwell? Anh có nghĩ... Anh có nghĩ là cô ta đang cố lẻn vào vườn nhà
mình không - bằng cách đi qua vườn nhà hàng xóm?"

Tom cười. "Anh nghi ngờ đấy. Thôi nào, chúng ta đang nói đến Rachel đấy.
Cô ta sẽ không thể nhấc cái mông ục ịch qua hàng rào đó được đâu. Anh
không biết cô ta đến đây làm gì. Có thể cô ta đang bực tức và vào nhầm nhà
chẳng hạn?"

"Nói cách khác là cô ta cố tình đến đây?"

Anh lắc đầu. "Anh không biết. Nhưng đừng lo về chuyện đó, OK? Cứ khoá
cửa lại. Anh sẽ gọi cho cô ta xem cô ta có ý định gì."

"Em nghĩ mình nên gọi cảnh sát."

"Và nói gì? Cô ta đã làm gì đâu -"

"Gần đây cô ta chưa làm gì - trừ việc anh không tính đến hôm cô ta ở đây
vào đếm Megan Hipwell mất tích" tôi nói. "Chúng ta nên nói với cảnh sát
điều này từ lâu rồi."

"Anna, thôi nào." anh luồn tay qua eo tôi. "Anh không nghĩ Rachel liên
quan gì đến vụ mất tích của Megan Hipwell. Nhưng anh sẽ nói chuyện với
cô ta, được chưa?"

"Nhưng anh đã nói là sau lần trước-"

"Anh biết" anh nói nhẹ nhàng. "Anh biết anh đã nói gì." Anh hôn tôi và
luồn tay vào thắt lưng của chiếc quần jeans tôi đang mặc. "Đừng để dính líu
đến cảnh sát trừ khi thực sự cần thiết."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.