CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 171

Khi tôi về đến nhà thì chẳng có ai ở đó, tôi có cảm giác Cathy vừa đi thì tôi
về, nhưng có một mẩu giấy trên bàn nói là cô ấy sẽ đi ăn trưa với Damien ở
Henley và cô ấy sẽ không về cho đến tận tối chủ nhật. Tôi cảm thấy hồi
hộp, sợ hãi. Tôi đi từ phòng này sang phòng khác, cầm đồ đạc lên rồi lại đặt
chúng xuống. Tôi cảm thấy cái gì đó, nhưng rồi lại nhận ra chỉ có một mình
mình.

Sự im lặng réo lên trong tai tôi như một giọng nói, tôi rót một cộc rượu, rồi
cốc nữa, và tôi gọi cho Scott. Cuộc gọi chuyển sang chế độ thư thoại nhắn
của anh như vang lên từ một cuộc đời khác, giọng của một người đàn ông
bận rộn với một cô vợ trẻ đẹp ở nhà. Sau vài phút, tôi gọi lại. Có tín hiệu trả
lời, nhưng không ai nói gì cả.

"Xin chào?"

"Ai đó?"

"Rachel đây" tôi nói. "Rachel Watson."

"Ồ." Có tiếng ồn ở đằng sau, giọng của một người phụ nữ. Có thể là mẹ
anh.

"Anh... anh gọi nhỡ cho tôi" tôi nói.

"Không... không. Tôi gọi cho cô à? Chắc là nhầm lẫn gì thôi." Anh có vẻ
bối rối. "Không, cứ đặt nó ở kia" anh nói, tôi mất một lúc mới nhận ra là
anh không phải đang nói với tôi.

"Tôi xin lỗi." tôi nói.

"Ừm." giọng anh không thay đổi.

"Rất xin lỗi."

"Cảm ơn."

"Vậy... anh có cần nói chuyện với tôi không?"

"Không, chắc là tôi đã bấm nhầm thôi" anh nói, với sự chắc chắn hơn lần
trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.