CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 174

đỏ ửng. "Họ nghĩ tôi đã giết vợ tôi."

"Nhưng... Kamal Abdic..."

Chiếc ghế đập thẳng vào tường với một lực khủng khiếp khiến một chân
của nó bung ra. Tôi nhảy dựng lên, nhưng Scott hầu như không di chuyển.
Anh để ay ra sau, nắm thành nắm đấm. Tôi có thể nhìn thấy mạch máu hằn
dưới da anh.

"Kamal Abdic" anh nói, nghiến chặt răng, "đã không còn là một nghi phạm
nữa." Giọng anh vẫn giữ nguyên, nhưng anh đang vật lộn để kiềm chế bản
thân. Tôi có thể cảm thấy sự tức giận đang run lên bần bật trong anh. Tôi
muốn đi ra cửa, nhưng anh đứng chặn tôi, che hết ánh sáng leo lắt trong
phòng.

"Cô có biết anh ta nói gì không?" anh hỏi, quay lại để lấy chiếc ghế. Tất
nhiên là tôi không biết, nhưng tôi nhận ra là anh không nói chuyện với tôi.
"Kamal biết đủ mọi chuyện. Kamal nói là Megan đã không hạnh phúc, rằng
tôi là một người chồng ghen tuông, thích kiểm soát, - hắn dùng từ gì nhỉ? –
một nguời lạm dụng cảm xúc." Anh phun ra những từ ngữ một cách ghê
tởm. "Kamal nói rằng Megan rất sợ tôi."

"Nhưng anh ta – "

"Anh ta không phải là người duy nhất. Người bạn của cô ấy, Tara – nói rằng
Megan thỉnh thoảng có nhờ cô ta che giấu, Megan muốn cô ta nói dối tôi về
việc cô ấy đang đi đâu hay làm gì."

Anh đặt chiếc ghế tựa vào bàn và nó ngã xuống. Tôi bước một bước về phía
hành lang, và anh nhìn tôi. "Tôi là người có lỗi" anh nói, khuôn mặt méo
mó trong đau khổ. "Tôi đã như bị kết án rồi."

Anh đá chiếc ghế gãy ra mộ chỗ rồi ngồi xuống một trong ba cái còn lại.
Anh lại bắt đầu nói với một giọng nhỏ đến mức tôi không thể nghe được.
"Cô ấy đã để điện thoại trong túi" anh nói. Tôi bước lại gần anh. "Có một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.