CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 230

"Ồ" tôi nói. Điều tôi không muốn nhất chính là quay lại căn nhà đó. "Tôi
xin lỗi, hôm nay tôi không thể."

"Làm ơn đấy, Rachel? Việc này rất quan trọng." Anh đang tuyệt vọng, và
tôi cảm thấy tồi tệ cho anh. Tôi đã đang nghĩ ra một lí do thì anh lại nói.
"Làm ơn?" Nên tôi đồng ý, và tôi lập tức hối hận ngay giây phút nói ra
những lời đó.

Có một câu chuyện về đứa con của Megan - đứa con đã chết đầu tiên của cô
ấy - trên báo. Thực ra nó là về bố của đứa bé. Họ lần tìm anh ta. Tên anh ta
là Craig McKenzie, và anh ta đã chết vì sử dụng hê-rô-in quá liều ở Tây
Ban Nha bốn năm trước. Vậy là có thể bỏ anh ta ngoài dự đoán. Dù gì thì
tôi cũng không nghĩ là anh ta có động cơ gì để giết Megan - nếu ai đó muốn
trừng phạt cô ấy vì những gì cô ấy đã gây ra thò họ đã phải làm từ nhiều
năm trước rồi.

Vậy còn những ai? Vẫn là những người đóng và người tình của cô. Scott,

Kamal. Hoặc một người đàn ông nào đó - một kẻ giết người hàng loạt? Liệu
cô ấy có phải con tốt đầu tiên giống trong phim, một người giống như
Wilma McCann, hay như Pauline Reade? Và ai nói là kẻ giết người đó phải
là một người đàn ông? Cô ấy là một người phụ nữ dáng người nhỏ, Megan
Hipwell, mong manh như một chú chim. Cũng không mất nhiều sức để hạ
gục cô.

Buổi chiều

Điều đầu tiên tôi để ý khi anh mở cửa ra là mùi của căn nhà. Mùi mồ hôi và
bia, khét và chua, và còn một thứ gì đó nữa còn tồi tệ hơn nhiều. Thứ gì đó
đang thối rữa. Anh đang mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, tóc anh bết lại,
da anh bóng nhẫy như vừa bị sốt.

"Anh ổn không?" tôi hỏi ann, và anh nhăn mặt. Anh đã uống rượu.

"Tôi ổn, vào đi." Mặc dù tôi không muốn, nhưng tôi vẫn vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.