CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 275

Tôi cho chiếc điện thoại túi quần sau, đi nhanh qua phòng ngủ và mở cửa
ra. Scott đang ngồi ở bậc cầu thang, tay anh khoanh tròn trên đầu gối, đầu
cúi xuống. Anh không nhìn tôi, nên tôi đi qua anh và chạy xuống dưới nhà,
tôi thở dồn dập. Tôi sợ anh sẽ kéo tôi từ đằng sau và đẩy tôi. Tôi có thể
nghe thấy tiếng anh đứng lên và gọi "Megan! Em đi đâu đấy? Em lại đến
chỗ anh ta à?"

Ở cuối cầu thang, tôi quay lại. "Không có anh ta nào cả, Ok? Chuyện đó kết
thúc rồi."

"Đợi đã Megan. Đừng đi."

Tôi không muốn nghe anh cầu xin, không muốn nghe sự ỉ ôi trong giọng
của anh. Không

phải bây giờ, khi họng tôi có cảm giác như ai đó vừa đổ axit vào.

"Đừng có đi theo em" tôi hét lên với anh. "Nếu anh đi theo em, em sẽ
không bao giờ quay trở lại đâu. Anh hiểu chưa? Nếu em quay lại mà thấy
anh ở đằng sau, thì đây sẽ là lần cuối anh nhìn thấy em."

Tôi có thể nghe thấy tiếng anh gọi tên tôi khi tôi sập cửa lại.

Tôi đợi ở vỉa hè vài phút để chắc chắn anh không đi theo tôi, rồi tôi đi, ban
đầu đi nhanh, rồi chậm dần, theo đường Blenheim. Tôi đến số hai mươi ba
và đó là lúc tôi mất hết sự tự tin. Tôi vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện này. Tôi
cần vài phút để lấy lại tinh thần. Vài phút. Tôi tiếp tục đi, qua ngôi nhà, qua
đường hầm, qua ga tàu. Tôi tiếp tục đi đến khi tới công viên rồi gọi lại vào
số của anh lần nữa.

Tôi nói với anh tôi đang ở công viên, và tôi đang đợi anh, nhưng nếu anh
không đến, thì tôi sẽ đến nhà anh. Đây là cơ hội cuối cùng của anh.

Hôm nay là một buổi tối đẹp, đã hơn bảy giờ mà trời vẫn còn ấm và sáng.
Vài đứa trẻ vâ đang chơi đùa trên xích đu và cầu trượt, bố mẹ chúng đứng
một góc, nói chuyện với nhau. Điều đó trông rất bình thường, nhưng khi tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.