thấy bản thân mình đang cố gắng nhớ lại lần cuối cùng tôi chạm vào một ai
đó, một cái chạm ý nghĩa, chỉ cần một cái ôm hay một cái bắt tay khiến con
tim tôi loạn nhịp.
Thứ ba, ngày 9 tháng Bảy 2013
Buổi sáng
Đống quần áo từ tuần trước vẫn còn đó, có vẻ bẩn hơn vài ngày trước. Tôi
đọc ở đâu đó rằng một đoàn tàu có thể thổi bay bộ quần áo trên người nạn
nhân khi nó đâm. Điều đó không phải bất thường, những cái chết do xe lửa.
Hai đến ba trăm vụ trong một năm, vậy là có ít nhất một người chỉ trong vài
ngày. Tôi không chắc có bao nhiêu người trong đó là tình cờ. Tôi xem xét
cẩn thận, khi con tàu từ từ lăn qua, xem có vệt máu nào trên quần áo không,
nhưng tôi không thể nhìn thấy bất kỳ vệt nào.
Đoàn tàu dừng tại ở các tín hiệu như bình thường. Tôi nhìn thấy Jess đứng
trên hiên phía trước cửa ra vào. Cô mặc một chiếc váy in sáng màu, đi chân
đất. Cô nhìn qua vai, vào bên trong nhà; có thể đang nói chuyện với Jason,
trong khi anh đang làm bữa sáng. Tôi giữ ánh nhìn cố định vào Jess, về ngôi
nhà của cô, khi con tàu bắt đầu nhích về phía trước. Tôi không muốn nhìn
những ngôi nhà khác; đặc biệt là ngôi nhà cách đó 4 cánh cửa, cái từng là
của tôi.
Tôi sống ở số hai mươi ba đường Blenheim trong năm năm, sung sướng,
hạnh phúc tuy nhiên cũng khá tồi tệ. Tôi không thể nhìn vào nó lúc này. Đó
là căn nhà đầu tiên của tôi. Không phải nhà cha mẹ tôi, không phải là một
ngôi nhà trọ với các sinh viên khác, ngôi nhà đầu tiên của tôi. Tôi không
chịu được khi nhìn vào nó. Vâng, tôi có thể, tôi nhìn, tôi muốn, tôi không
muốn, tôi cố gắng không nhìn. Mỗi ngày tôi nhắc nhở bản thân mình không
nhìn, và mỗi ngày tôi vẫn nhìn. Tôi không thể giúp bản thân mình, mặc dù
không có gì tôi muốn nhìn thấy ở đó, dù cho bất cứ điều gì tôi nhìn thấy sẽ
làm tôi tổn thương. Mặc dù tôi nhớ rất rõ cảm giác khi tôi nhìn lên và nhận
thấy cái kem bông trong phòng ngủ trên lầu đã biến mất, thay thế bằng một
cái gì đó mềm mại màu hồng; mặc dù tôi vẫn còn nhớ những nỗi đau mà tôi