"Đến căn nhà trên bãi biển ở Costa de la Luz" tôi nói với anh.
Anh mím môi. "Và chúng ta sẽ làm gì?"
Tôi cười lớn. "Ý anh là ngoài chuyện này ra?"
Các ngón tay của anh bắt đầu lần chậm xuống bụng tôi. "Ngoài chuyện
này."
"Chúng ta sẽ mở một tiệm cà phê, trưng bày tranh, và học lướt sóng."
Anh hôn vào hông tôi. "Thái Lan thì sao?" anh nói
Tôi nhăn mũi. "Có quá nhiều trẻ con." tôi nói. "Thế còn đảo Egadi. Chúng
ta sẽ mở một quán ba trên bờ biển, và đi câu cá..."
Anh cười rồi đưa cơ thể lên trên tôi và hôn tôi. "Không thể kháng cự được"
anh thì thầm. "Em khiến anh không kháng cự được."
Tôi muốn cười, tôi muốn nói thật toy chưa? Tôi thắng rồi! Tôi đã nói rằng
đó không phải lần cuối, đó sẽ không bao giờ là lần cuối. Tôi cắn môi và
nhắm mắt lại. Tôi đã đúng, tôi biết, nhưng sẽ không có ích gì cho tôi nếu tôi
nói ra. Tôi hưởng thụ chiến thắng của mình trong yên lặng; tôi thấy thích
thú gần như khi anh chạm vào tôi.
Sau đó, anh nói với tôi bằng cách anh chưa từng nói bao giờ. Thường thì tôi
là người nói, nhưng lần này, anh mở lời. Anh nói về cảm giác trống rỗng, về
gia đình mà anh đã để lại đằng sau, về người đàn bà trước tôi và người đàn
bà trước đó nữa, người đã huỷ hoại cuộc đời anh và khiến anh trống trải.
Tôi không tin vào người tri kỉ, nhưng có một cầu nối nào đó giữa tôi và anh
mà tôi chưa từng cảm nhận thấy, hay ít ra thì đã khá lâu rồi. Nó đến từ một
kinh nghiệm chung, biết được cảm giác của sự tan vỡ. Sự trống rỗng hiểu
điều đó. Tôi bắt đầu tin rằng không gì tôi có thể làm để sửa chữa nó. Đó là
những gì tôi học được từ những buổi trị liệu tâm lítrống trong cuộc đời bạn
là mãi mãi. Bạn phải lớn lên quanh chúng, như rễ cây mọc xung quanh nền
bê tông; hình thành bản thân qua lỗ hổng đó. Tôi đã biết những điều này,
nhưng tôi không nói chúng ra, không phải bây giờ.