CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 91

"Chúng ta sẽ đi đâu?" tôi hỏi anh, nhưng anh không trả lời, và tôi ngủ thiếp
đi, và khi tôi tỉnh dậy thì anh đã đi rồi.

Thứ sáu, ngày 8 tháng Ba, 2013

Buổi sáng

Scott mang cho tôi một cốc cà phê ra thềm.

"Tối qua em đã ngủ" anh nói, cúi xuống hôn lên trán tôi. Anh đứng bên
cạnh, đặt tay lên vai tôi, nó thật ấm và mạnh mẽ. Tôi tựa vào cơ thể anh,
nhắm mắt lại và lắng nghe tiếng tàu xình xịch đi qua đến khi nó dừng lại
ngay trước ngôi nhà. Khi chúng tôi mới chuyển đến đây, Scott thường vẫy
tay với các hành khách, và điều đó luôn khiến tôi cười. Tay anh nắm chặt
trên vai tôi; và anh hôn lên cổ tôi.

"Em đã ngủ" anh lại nói. "Chắc giờ em đã cảm thấy khá hơn nhỉ."

"Đúng vậy" tôi nói.

"Em có nghĩ là nó hiệu quả không?" anh hỏi. "Việc trị liệu tâm lí?"

"Ý anh là em được chữa khỏi à?"

"Không phải chữa" anh nói, và tôi có thể thấy được chút tổn thương trong
giọng nói của anh. "Anh không có ý đó..."

"Em biết." tôi cầm lấy tay anh và nắm thật chặt. "Em chỉ đùa thôi. Em nghĩ
nó là cả một quá trình. Anh biết đấy, nó không đơn giản. Em không biết là
có thể nói nó hiệu quả hay không."

Anh im lặng, và nắm vai tôi chặt hơn. "Vậy em có muốn tiếp tục không?"
anh hỏi, và tôi nói có.

Đã có thời gian tôi nghĩ anh là tất cả đối với tôi, chỉ anh là đủ. Tôi đã nghĩ
thế hàng năm trời. Tôi đã hoàn toàn yêu anh. Tôi vẫn thế. Nhưng tôi không
muốn như vậy nữa. Lần duy nhất tôi cảm thấy mình có một bí mật, vào
những buổi chiều nóng bức như hôm qua, khi tôi đối diện với thứ nhiệt độ
và ánh sáng chói chang. Ai có thể khẳng định một khi tôi chạy trốn, tôi sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.