CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 92

cảm thấy đủ? Ai có thể khẳng định kết cục của tôi sẽ không y hệt như thế
này - không an toàn, và ngột ngạt? Có thể tôi muốn chạy trốn một lần nữa,
và lần nữa, rồi cuối cùng tôi lại kết thúc ở đúng nơi này, bởi vì tôi chẳng
còn nơi nào khác để đi. Có lẽ. Có lẽ không. Bạn luôn phải mạo hiểm, phải
không?

Tôi xuống tầng dưới để chào tạm biệt trước khi anh đi làm. Anh quàng tay
quanh eo tôi và hôn lên trán.

"Yêu em, Megs" anh thì thầm, và tôi lại cảm thấy thật tồi tệ, như mình là
con người tồi tệ nhất thế giới. Tôi không thể đợi đến lúc cánh cửa đóng lại
vì tôi biết tôi đang sắp khóc đến nơi.

RACHEL

Thứ sáu, ngày 19 tháng Bảy 2013

Buổi sáng

Chuyến tàu lúc 8.04 gần như trống không. Các cửa sổ mở toang và không
khí lạnh lẽo sau cơn bão tối qua, và tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Khi tôi nhìn
vào gương, tôi có thể nhận ra sự khác biệt trên khuôn mặt mìnhsáng hơn,
mắt cũng đỡ thâm. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Tôi chắc rằng mình chưa
sụt cân nào nhưng lại không cảm thấy nặng nề như trước nữa. Tôi cảm thấy
như chính mình - bản thân tôi trước kia.

Tôi chưa nhận được tin gì từ Scott. Tôi lục lọi trên internet và không có tin
tức gì về việc anh bị bắt giữ, nên tôi nghĩ là anh chỉ lờ email của tôi đi. Tôi
thấy thất vọng, nhưng tôi nghĩ là mình đã lường trước được điều này. Sáng
nay Gaskill gọi cho tôi, ngay khi tôi vừa rời nhà. Ông ta hỏi nếu tôi có thể
đến sở cảnh sát hôm nay không. Tôi đã hoảng loạn một lúc, nhưng lại nghe
ông ta nói một cách lặng lẽ, dịu dàng rằng ông ta muốn tôi nhìn một số bức
tranh. Tôi hỏi ông ta xem Scott Hipwell có bị bắt giữ không.

"Không ai bị bắt giữ cả thưa cô Watson" ông ta nói.

"Nhưng còn người đàn ông, người đang bị chú ý... ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.