CÔ GÁI TRONG GƯƠNG - Trang 57

ông. Chưa bao giờ cơn điên giận lại sục sôi trong máu ông kể từ sau vụ
Judith. Judith của ông. Và bây giờ là Judith này. Judith của ông, ông nhận ra.
Tay ông nắm chặt lấy cây gậy, đốt ngón tay trắng bệch.

Ông muốn nói rất nhiều điều - la hét, yêu cầu được biết người nào đã làm

thế với cô. Rất nhiều thắc mắc và cảm xúc đan xen trong lòng ông, ông phải
mất một phút để xử lý điều gì ông phải nói trước tiên. Nếu hỏi sai, ông biết
cô sẽ bỏ đi. Cô quá mỏng manh, sự hiện diện của cô rất quý giá nhưng giống
như một chiếc lông vũ, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi, ông biết cô sẽ tuột mất
khỏi ông một cách dễ dàng. Ông phải giữ cho mình bình tĩnh một chút.
Khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ đã biến mất. Giờ ông cảm thấy cơ thể run
lên, sau khi sốc. Ông đằng hắng giọng để lên tiếng nhưng cô ngăn ông. Bàn
tay màu hồng giật đột ngột vào không khí để ngăn chặn ông như một người
điều khiển giao thông. Tay áo rớt xuống theo cử động và ông nhìn thấy
những vết trên cổ tay cô. Các vết bầm vàng chạy dọc cánh tay.

“Đừng,” cô nói, và giọng cô mạnh mẽ hơn bất cứ lời nào mà ông từng

được nghe.

Ông không lên tiếng.

Ông biết mình sẽ không nói.

Ông sẽ không mạo hiểm để mất cô.

“Đừng hỏi,” cô nói, “và tôi sẽ không hỏi tại sao ông làm bữa sáng, vào

sáng nay.”

Ông đột nhiên cảm thấy xấu hổ nhưng liền hiểu ra. Ông gật đầu, biết rằng

với cái lưng xoay về phía ông, cô không thể nhìn thấy ông nhưng lời nói của
cô không phải là một câu hỏi và cô không cần đáp án.

Họ ngồi trên bàn, tâm trạng hân hoan của ông buổi sáng hôm đó đã bị phá

hỏng. Họ ăn trong im lặng. Cô không ăn nhiều. Ông cũng vậy.

Khách hàng đầu tiên trong ngày của ông đã tới. Một cậu thanh niên mười

tám tuổi, cậu nói bố cậu xem thường cậu. Cậu muốn có ký ức về khoảng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.