CÔ GÁI TRONG TRANG SÁCH - Trang 128

được bày biện sơ sài. Chúng tôi mua những gì ăn được và đi thêm được vài
ki lô mét thì tự tổ chức một bữa ăn ngoài trời dưới gốc cây Joshua.
Nhấm nháp tách cà phê vẫn còn bốc khói, tôi nhìn Billie đầy ngưỡng mộ.
Ngồi trên tấm khăn trải, cô ta đang ngấu nghiến mấy chiếc bánh quy quế và
bánh rán phủ đường.
- Ngon quá đi mất! Anh không ăn gì sao?
- Có gì đó không ổn lắm, tôi trả lời, vẻ ngẫm nghĩ. Trong truyện của tôi, cô
ăn như mèo, vậy mà từ lúc gặp cô, tôi thấy cô ngốn mọi thứ có trong tay...
Cô ta ra hiệu cần suy nghĩ một chút, như thể chính bản thân cô ta cũng ý
thức được điều gì đó, rồi sau đó thú nhận với tôi:

- Đó là do cuộc sống thực.

- Cuộc sống thực ư?
- Tôi là một nhân vật tiểu thuyết, Tom ạ. Tôi thuộc về thế giới tưởng tượng
và tôi không sống trong thế giới thực.
- Thế thì có liên quan gì đến chuyện cô thực như hổ?

- Trong cuộc sống thực, mọi thứ đều mang nhiều hương vị và thật hơn.

Và không chỉ trong chuyện ăn uống đâu. Không khí trong lành hơn, cảnh trí
nhiều màu sắc hơn khiến tôi lúc nào cũng mê đi vì kinh ngạc. Trong khi ấy
thế giới tưởng tượng lại quá tẻ nhạt...
- Thế giới tưởng tượng tẻ nhạt ư? Vậy mà tôi lại luôn thấy điều ngược lại cơ
đấy! Phần lớn mọi người đọc sách đều là để trốn chạy thực tế.

Cô ta trả lời tôi với vẻ nghiêm túc nhất trần đời:

- Có thể anh kể chuyện rất giỏi, anh biết tạo ra cảm xúc, những đau đớn,
những rạo rực của con tim, nhưng anh không biết miêu tả thứ tạo nên gia vị
cho cuộc sống: hương vị.
- Chẳng phải là một điều dễ nghe với tôi, tôi nói khi hiểu ra rằng cô ta vừa
mới chỉ ra những thiếu sót của một nhà văn cho tôi. Chính xác là cô muốn
nói đến thứ hương vị gì?

Cô ta tìm kiếm những ví dụ minh họa xung quanh mình:

- Ví như hương vị của thứ quả này, cô ta vừa nói vừa cắt một miếng xoài
chúng tôi vừa mua.
- Còn gì nữa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.