CÔ GÁI TRONG TRANG SÁCH - Trang 183

chục tuổi chỉ trong vài giờ. Xúc động, tôi ngồi lặng đi bên cô ta một lúc lâu
rồi mới đặt tay lên trán cô gái.

- Em là một cô gái thật lạ kỳ, Billie Donelly, tôi nghiêng người về phía

cô ấy thì thầm. Cô ấy cựa mình trên giường và đôi mắt vẫn nhắm, cô ấy lẩm
bẩm:
- Em tưởng anh sẽ nói là “một kẻ quấy rầy lạ kỳ”...
- Đúng là một kẻ quấy rầy lạ kỳ, tôi nói để che giấu cảm xúc của mình.
Tôi vuốt ve gương mặt cô ấy và bộc bạch:

- Em đã giúp anh thoát khỏi cái hố đen nơi anh sảy chân rơi xuống. Em

đã dần đẩy lùi nỗi phiền muộn vẫn hủy hoại anh. Nụ cười và niềm tin ngờ
nghệch nơi em đã chiến thắng sự câm lặng giam cầm anh...
Cô ấy định nói gì đó nhưng hơi thở ngắn và nhịp thở giật cục khiến cô ấy
đầu hàng.
- Anh sẽ không bỏ rơi em đâu, Billie. Anh hứa với em đấy, tôi đảm bảo với
cô ấy, siết chặt tay cô ấy.
o O o

Mortimer Philipson quẹt một que diêm châm điếu xì gà rồi cầm gậy gôn

trên tay, ông đi ra bãi cỏ, bước vài bước trên sân gôn. Quả bóng gôn cách
chỗ ông đứng khoảng bảy mét, trên một triền đất hơi dốc. Mortimer rít một
hơi thuốc đầy khoan khoái rồi quỳ gối xuống để xem xét kỹ hơn cú gậy cần
đánh. Đó phải là một cú đánh rất khéo nhưng ông đã từng đánh hàng trăm
cú như thế từ khoảng cách này. Ông đứng dậy, lấy tư thế và tập trung cao
độ. “Vận may chỉ là sự gặp gỡ giữa ý muốn con người và thiên thời địa
lợi”, triết gia Sénèque đã từng nói như vậy. Mortimer vung gậy đánh một cú
như thể cú đánh sẽ quyết định vận mệnh ông. Trái bóng lăn trên cỏ, có vẻ
lưỡng lự trên đường đi rồi lượn qua lỗ gôn chứ không rơi xuống đó.

Đêm nay, quả là không thiên thời địa lợi.

o O o

Milo bất thần lao ra sân yêu cầu nhân viên đỗ xe đánh chiếc Bugatti

đang gửi trong hầm khách sạn tới. Anh lái thẳng hướng La Paz và dùng hệ
thống định vị GPS để tìm lại đúng chỗ đã chia tay Carole lúc chiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.