CÔ GÁI TRONG TRANG SÁCH - Trang 245

Làn khói từ chuyến phà tới Alcatraz. Bánh mì kẹp và sữa lắc của Lori’s
Diner.

1985... những nụ cười, những bàn tay dang ra... một đôi tình nhân được

chiếc khiên bằng kim cương bảo vệ... 1986... năm ông bán bức tranh đầu
tiên của mình... 1987... Sinh con hay đợi thêm nữa?... Những nghi ngờ đầu
tiên... 1988... Chiếc la bàn không còn chỉ hướng Bắc...

Một giọt nước mắt âm thầm lăn trên má Luca.

Mẹ kiếp, mi không định khóc đấy chứ.

Ông bỏ Stella năm hai mươi tám tuổi. Một giai đoạn tồi tệ khi mọi thứ

trong ông đều rối loạn. Ông không còn biết tranh của mình mang ý nghĩa gì
nữa và chính mối quan hệ giữa hai vợ chồng ông phải gánh chịu hậu quả.
Một sáng, ông thức dậy rồi đốt tranh, giống như ông vừa làm hôm nay. Rồi
ông lẩn đi như một tên trộm. Ông không giải thích gì, dứt khoát, quyết liệt,
chỉ nghĩ đến bản thân và hội họa. Ông tìm thấy chỗ ẩn náu tại Manhattan, ở
đó ông đã thay đổi phong cách, từ bỏ kiểu vẽ tượng hình để thanh lọc tối đa
tranh của mình đến mức chỉ còn vẽ những bức đơn sắc trắng. Khi ấy, ông
cưới một bà chủ phòng tranh khéo léo, biết quảng bá cho công việc của ông
và mở ra cho ông cánh cửa dẫn tới thành công. Họ có với nhau một cô con
gái rồi ly dị vài năm sau đó nhưng vẫn giữ quan hệ làm ăn chung.
Ông chưa bao giờ gặp lại Stella. Qua anh trai, ông biết rằng bà đã quay về
Porto Venere. Ông đã đẩy bà ra khỏi cuộc đời mình. Ông đã chối bỏ bà.
Tại sao hôm nay ông lại nhớ tới câu chuyện cũ này?
Có lẽ là bởi nó vẫn chưa kết thúc.
o O o

Rome
Babington’s Tea-Room
Hai tiếng sau

Quán trà nằm trên quảng trường Tây Ban Nha, ngay dưới chân cầu thang
lớn của khu Trinitédes-Monts.

Luca ngồi vào một bàn nhỏ ở cuối phòng. Chiếc bàn ông vẫn ngồi khi

tới đây cùng Stella thuở xưa. Mọi thứ ở đây đều là thứ cổ nhất Rome. Chỗ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.