CÔ GÁI TRONG TRANG SÁCH - Trang 61

thấy thứ kỳ diệu đó, ở chỗ kia, trong... Đang nói dở chừng, cô gái rời ghế
ngồi, đi tới lục lọi ngăn kéo bàn làm việc của tôi, cứ tự nhiên như ở nhà
mình.

- Đây này, tôi thấy rồi! cô ta vừa kêu lên vừa hoan hỉ quay lại ghế ngồi,

tay không bị thương cầm một tuýp keo dính.
Cô gái vặn nắp tuýp keo nhỏ - trên vỏ có ghi chú: “đặc biệt dành cho đồ
gốm sứ” - rồi bôi một đường lên vết thương.
- Này này, cô biết chắc mình đang làm gì đấy chứ? Không phải như ở trong
phim đâu!
- Đúng thế, nhưng tôi thì tôi là một nhân vật trong tiểu thuyết, cô gái tinh
ranh đáp. Anh đừng lo, người ta làm ra keo để dùng vào việc này mà.
Cô ta dùng tay bóp miệng vết thương lại rồi cứ giữ như vậy vài giây để chất
keo có thời gian kết dính.
- Thế là xong! cô ta đĩnh đạc kêu lên rồi chìa ra cánh tay đã được khâu vá
theo cách thủ công. Cô ta ngấu nghiến lát bánh mì tôi đã phết bơ cho rồi
nhấp một ngụm trà. Phía sau tách trà, tôi thấy đôi mắt mở to của cô gái
đang cố đọc suy nghĩ của mình.
- Anh đã tử tế hơn rất nhiều rồi đấy, nhưng anh vẫn không tin tôi, đúng
không? cô ta đoán mò rồi dùng ống tay áo lau miệng.

- Hình xăm thì không thể coi là một bằng chứng thực sự được, tôi thận

trọng nhận xét.
- Thế còn chuyện rạch tay thì sao, có được không?
- Được, nó có thể là bằng chứng cho thấy cô dữ tợn và xốc nổi.
- Vậy thì hãy hỏi tôi bất cứ câu gì anh muốn đi!

Tôi lắc đầu khéo léo lẩn tránh:

- Tôi là nhà văn chứ không phải cảnh sát hay nhà báo.
- Như thế thì dễ dàng quá, phải không?
Tôi hất tách trà của mình vào bồn rửa. Sao lại phải cố trong khi tôi rất ghét
uống trà?
- Nghe này, chúng ta giao kèo...
Tôi bỏ lửng câu nói, nghĩ xem nên nói mọi chuyện như thế nào.
- Anh cứ nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.