CÔ GÁI VÀ HOA CẨM CHƯỚNG. - Trang 144

"Tôi kiếm cô cả buổi chiều để nói cho cô biết đó," bác Breuget kêu thét

lên với như tới cơn cực điểm. "Ôi, lạy Chúa tôi! Tôi không thể nào chịu
được nữa rồi, chứ không thì tôi sẽ bay lên như cái bong bóng quá. Cô
Lorimer à, Cô Lorimer ơi, chúng ta bán được bức tiểu hoạ rồi."

"Cái gì hả bác!"

"Đúng, đúng, đó là sự thật. Ha ha! Thật như là Thượng Đế ở trên cao đó.

Tôi muốn cười quá đi, tôi muốn ca hát nữa, tôi muốn nhảy múa vì sung
sướng quá."

Căn phòng như bị xoay tròn xung quanh Katharine. Nàng không thể nào

tin được. Nàng tưởng người đàn ông già nua đã hoá điên mất rồi. Nhanh
chóng nàng đặt ống nghe sát lỗ tai và nói với giọng chậm rãi nồng nhiệt:

"Bác Breuget! Bác không có điên chứ?"

Bác ngắt ngang lời nàng vội vã. "Không mà, cám ơn Chúa, Cô Lorimer,

tôi hoàn toàn tỉnh táo. Lắng nghe, lắng nghe đây! Xin lắng nghe. Đừng có
ngắt lời tôi nhé, không thôi tôi sẽ lên cơn tai biến mạch máu não mất.
Ascher có đến đây sáng nay, thân thiện như một người anh em. Ông ta có
vẻ hối tiếc vì cái chết của ngài Brandt và những người đi cùng. Nói chuyện
cả nửa giờ. Rồi ông ta đề cập đến việc kinh doanh thật sự. Ông ta được cử
ra đại diện để dạm giá một trăm ngàn đô-la cho bức tiểu hoạ."

Mọi thứ lại xoay chuyển lần nữa. Nàng phải nắm lấy mép bàn thật chặt,

giữ vững thân hình với một ý chí thật mạnh để khỏi té ngã. Nàng phải tin
lời bác Breuget, nàng phải, không có gì để mà nghi ngờ lời nói của bác hết.

"Tôi hy vọng thế," nàng thở hổn hển một cách yếu ớt, "Tôi nghĩ là bác đã

nhận lời?"

"Tôi nghĩ rằng tôi làm như thế," bác Breuget kêu lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.