CÔ GÁI VÀ HOA CẨM CHƯỚNG. - Trang 148

Chàng vào phòng với vẻ hối hả khác thường lệ, dường như quên cả việc

bắt tay. Chàng đứng cách xa nàng vài bước, nàng chỉ im lặng nhìn mình với
vẻ lúng túng cao độ.

"Nancy đang ở hý viện," Katharine nói. "Nàng quá chú tâm vào diễn tập

nên không mấy khi ở đây. Nhưng tôi sẽ gọi điện cho nàng báo rằng anh đã
tới đây."

"Không, không cần đâu," chàng đáp lại nhẹ nhàng. "Tôi gặp Nancy sau

cũng được."

Nàng ngừng lại khi sắp tới chỗ đặt điện thoại. Cung cách của chàng, có

hơi cứng ngắc hơn bình thường, làm cho nàng thấy lạ lẫm có hơi thoáng lo
ngại bừng lên trong tâm khảm. Như thể có cảnh tỉnh, nàng vẫn tập trung
nhoẻn một nụ cười.

"Anh tới đây lúc nào thế?"

"Tôi cũng mới về tới thôi. Từ Cleveland đi suốt cả đêm." Môi chàng rút

cuộc cũng bật thành tiếng, nhưng giọng thì vẫn khách sáo lạ lùng.
"Katharine, tôi có chuyện muốn nói với cô, nếu cô không thấy phiền."

Bây giờ nàng thật sự hoảng hốt, nàng nhìn chàng chăm chăm với nét kỹ

lưỡng bất thần chuyển sang căng thẳng. Gương mặt chàng, gầy hốc hác và
xạm đi, mang một lớp mặt nạ thụ động như là chứng nhân của tình trạng
kiệt sức quá độ. Bộ y phục của chàng nhàu nát hơn bao giờ. Chàng như vò
nát cái nón trong tay mình. Một ý niệm đau thương như đánh động trong
nàng, bây giờ như cấy vào óc nàng, thắt chặt thêm sự tin tưởng của nàng.
Nàng, theo bản năng, cảm thấy rằng Madden đang gặp khó khăn về tài
chính.

Đã nhiều lần nàng nghi ngờ chàng tiêu xài nhiều hơn là chàng có. Chỉ

mới ngày hôm kia thôi nàng còn khiển trách Nancy về vụ này. Tại
Graysville chàng còn nhiều trách nhiệm, mẹ chàng nè, rồi phí tổn sửa sang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.