CÔ GÁI VÀ HOA CẨM CHƯỚNG. - Trang 180

trì. Đỉnh cao của vở kịch quá thật và có một cảm xúc khó quên như hoà vào
không mong đợi từ một cái vỏ cứng ngắc của kịch nghệ được thấm nhuần
vào cổ họng của khán giả. Nhiều người ngồi không phản ứng. Rồi một
tràng pháo tay như lệnh vỡ, âm nhạc được trỗi lên nhanh dần hoà trong
tiếng kêu cuồng loạn tới Nancy. Cảnh tượng như một cuộc nổi loạn. Rất
nhiều nhà báo đã vội chụp lấy mũ và lẻn ra khỏi ghế ngồi nhận ra đúng là
một cuộc náo loạn, hơn thế nữa, là một thành công ly kỳ. Phải có một hàng
tít về vụ này nếu họ biết được chuyện nào đó.

Nancy ra chào tạm biệt khán giả, tay trong tay với ngôi sao tái xanh mờ

nhạt Paula Brent, và rồi một mình cúi chào đáp lại những tràng vỗ tay, vòng
tay trĩu nặng hoa là hoa. Màn nhung được kéo xuống lần cuối cùng. Mọi
người trong thính phòng sáng rực đang nói cười, chào hỏi lẫn nhau. Không
có gì nghi ngờ quần chúng xúc động mãnh liệt như vậy. Katharine, như
được nhấc ra khỏi ghế bởi thành công rực rỡ của Nancy, tim nàng vẫn còn
đập mãnh liệt bởi trích đoạn đau thương đó, quay sang Upton và những
người xung quanh.

"Mọi người nghĩ sao?" nàng hỏi với giọng hổn hển. "Nàng quá tuyệt,

phải không?"

"Chúa Tôi!" Charley nói, sỉ mũi thật mạnh. "Phải có xem mới tin được.

Tôi chưa bao giờ thấy Nancy diễn hay như vậy."

"Cô ấy thật là tuyệt vời," Bà Ogden kêu lên, mắt bà ướt đẫm nước, "tuyệt

vời quá!"

Và khi khán giả đi ra khỏi ghế để ra về, tên của Nancy được nhắc đi nhắc

lại trên môi từng người. Và rồi Katharine chợt cảm thấy một nhà phê bình
kịch nghệ nổi tiếng ở đằng trước mặt, chen lấn trong đám đông, trao đổi
trong cung cách khinh khỉnh của mình với một nhà phê bình khác thuộc tờ
báo cạnh tranh đối đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.