CÔ GÁI VÀ HOA CẨM CHƯỚNG. - Trang 186

Khi nàng đã chuyển lại lời nhắn, Katharine ngồi xuống cạnh thành

giường và ngắm nghía Nancy, một ánh dí dỏm vui vẻ như hiện ra trong đôi
mắt buồn rười rượi của nàng.

"Con là một khách hàng dễ tính," cuối cùng thì nàng cũng tuyên bố. "Con

có thấy bị kích động đến phát cuồng lên không?"

Nancy, uống xong ngụm nước trái cây cuối cùng, lắc đầu trong lúc

nhướng mắt ngắm nhìn Katharine từ thành ly với một nhịp điệu phủ nhận.
Vẻ làm dáng có tính chất nguỵ biện của nàng thật hoàn mỹ.

"Có ích lợi gì đâu? Con đã có những thứ này từ lâu rồi mà dì Katharine.

Đó cũng chỉ là một cơ hội mà con cần thôi. À, bây giờ con đã nắm được nó
rồi. Con đang trên đà của con mà. Tin con đi dì Katharine, con không có
ngừng lại giữa đường đâu."

"Đừng nên tự tin thái quá con à," Katharine đáp lại chậm rãi.

"Dì yêu! Dì muốn con lúc nào cũng thẹn thùng và rụt rè hay sao? Xin dì

đừng nói gì nữa, giúp con đẩy cái khay này ra ngoài, kia kìa dì. Có phải là
con tuyệt đến nỗi làm chủ luôn cái chuông điện này không? Và nếu được, dì
làm ơn với tay lấy dùm con những đồ giũa móng tay nha?"

Tuân lệnh, Katharine đứng dậy và làm như nàng đã nhờ. Mặc dù nàng

không hỏi tại sao, cử chỉ của Nancy làm nàng lúng túng, cái lối sai nhờ
sống động đó. Nàng ngầm quan sát cô cháu gái, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh
xắn đó với đôi gò má cao và hàng lông mày kẻ sắc nét, dáng người thon gầy
như phác hoạ bóng dáng một nửa là của đứa bé trai và một nửa là của một
người trung tính vùng Amazon.

oOo

Điện thoại lại reo lần nữa. Không hỏi, Katharine nhấc máy lên. "Đó là

Ngài Carl Morris," nàng nói lại "của Tập đoàn Vestris. Ông ta muốn có một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.