CÔ GÁI VÀ HOA CẨM CHƯỚNG. - Trang 192

"Chắc chắn rồi," chàng mỉm cười đôn hậu. "Em biết rồi mà. Morris có

phải lòng em không?"

Nàng cười to. "Anh nên có mặt lúc đó. Còn tuyệt hơn cả diễn kịch câm.

Morris bốn-chân nhỏ bé diễn vai của mình: 'Tôi muốn cô, Cô Shervoot.
Không phải trên giường của Nã-phá-luân trị giá ba mươi ngàn đô-la đâu.
Nhưng tôi muốn cô trở thành một ngôi sao. Tôi muốn cô gặp Sophie, là một
hình tượng Shirley Temple nếu tôi muốn thế. Tôi muốn tất cả, và rồi tôi
nghĩ tôi muốn đi về nhà."

Một cách tự nhiên nàng diễn tả bộ điệu của người đạo diễn bé nhỏ rất

giống. Nó dường như làm cho nàng thoải mái nô giỡn hơn. Có tiếng gõ cửa
nhưng không làm rộn nàng. Nàng vẫn đứng đó cười, trong khi người hầu
bàn tiến vào với ly cocktails sâm-banh.

"Đặt ở đằng kia," nàng chỉ bảo. "Trên bàn cạnh ghế sofa."

Khi người hầu bàn đi khỏi, nàng ngồi xuống ghế sofa. "Chúng ta không

có cơ hội gặp nhau đêm hôm nọ, Chris. Nhưng bây giờ chúng ta có rồi. Và
anh hãy uống cạn chén cho thành công của em đó. Đừng có thất vọng quá
mà. Nó rất hợp thời mà, em nghĩ vậy."

Nàng uống cạn ly cocktail thật nhanh, với sự nhẫn nại cố hữu, chàng

cũng cạn ly của mình. Ngoài đường, trời tối nhanh và sầm xuống. Ngược
hẳn với bên ngoài, căn phòng hứa hẹn một sự nồng ấm. Ở góc xa xa, một
ngọn đèn toả mờ mờ.

"Em mệt mỏi quá, Chris," nàng tuyên bố. "Em chỉ có trấn tĩnh đủ bên

ngoài thôi. Nhưng bên trong, em không có. Và em muốn anh hứa là sẽ tốt
đối với em hơn. Vì em có điều muốn nói với anh mà anh có thể không
muốn nghe lắm."

Chàng đặt ly của mình lên bàn và xoay người sang đối mặt với nàng.

Chàng trông có vẻ lạc lõng. "Ý em là thế nào hả, Nancy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.