CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ GÃ KHỜ BỊ TRÓI BUỘC - Trang 147

Tôi vội chìa tay ra và nhận lấy con dao.

- Chị Ayame, phiền chị đi lấy một chậu đầy nước và vài cái khăn mặt

lại đây! Konoha, em đi gọi taxi đi!

Tôi tự hỏi tại sao lúc còn bé, ông trời lại để cho hai ta gặp nhau trong

gian phòng học đó chứ?

Thứ mà tôi thật sự muốn cắt nát chính là cậu... cậu, là quá khứ của tôi.

Cậu, là người vẫn luôn trách mắng tôi, ra lệnh cho tôi làm những hành

vi không thành thật...

Cậu, là người không chịu mở lòng với tôi...

Cậu, là người vẫn tiếp tục cự tuyệt tôi...

Tôi muốn dùng dao cắt nát cậu.

Tôi muốn nhuộm khuôn mặt trắng nõn của cậu bằng máu tươi, tôi

muốn khắc lên da cậu vô số vết thương, tôi muốn xắt nát thịt của cậu cho
đến khi chúng trở thành những mảnh vụn và rơi xuống lả tả.

Tôi muốn cắt đôi chân, cánh tay, bàn tay và những ngón tay của cậu

ra, tôi muốn lột bỏ làn da của cậu.

Chỉ có như thế, lòng tôi mới có thể thanh thản được.

Mẹ à, con có thể đến bên mẹ được không?

Trong lúc Akutagawa được điều trị ở bệnh viện, tôi và chị Tooko cùng

ngồi đợi ờ ngoài hành lang với chị Ayame.

- Cảm ơn hai em. Cũng may là có các em, nếu không thì...

Chị Ayame nói, khuôn mặt của chị ấy vẫn còn tái xanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.