CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NGƯỜI HÀNH HƯƠNG THAN KHÓC - Trang 113

- Em cũng phải ăn mớ đó luôn hả?

Chúng tôi đang ngồi bên cạnh cửa sổ, nghe tôi hỏi vậy, chị Tooko lắc

đầu phủ nhận rồi khẽ cười.

- Mặc dù chị ăn đồ ăn bình thường sẽ không nếm được hương vị...

nhưng chị vẫn thích thỉnh thoảng ra ngoài ăn cơm cùng ai đó như thế này.

Ngực tôi nhói lên khi nghe những lời đó.

Chị Tooko sống bằng việc ăn những câu chuyện ghi trên giấy, cho dù

ăn cùng những món ăn mà chúng tôi ăn, chị ấy cũng không thể nếm được
hương vị của chúng. Thế nên giờ nghỉ trưa chị ấy mới toàn trốn đi ngồi ăn
sách một mình.

Mặc dù vậy, mỗi khi nhìn bộ dạng chị ấy xé từng mẩu sách và chăm

chú nhấm nháp chúng, tôi đều thầm nghĩ trông chị ấy thật hạnh phúc.

- Ngon quá!

Chị Tooko cắn một miếng bánh muffin chuối rồi khẽ nói như vậy.

- Chẳng phải chị không nếm được vị của nó sao?

- Ừ. Nhưng chị có thể... "tưởng tượng".

Chị ấy lại cắn thêm một miếng nữa rồi nói tiếp trong khi vẫn nở nụ

cười.

- Chắc hẳn... nó sẽ có vị giống như Chú thỏ Peter của Beatrix Potter...

Tôi im lặng ăn phần burger cá của mình.

Chị Tooko cũng tiếp tục ăn cái bánh muffin chuối một cách ngon lành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.