CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NGƯỜI HÀNH HƯƠNG THAN KHÓC - Trang 202

Chị Tooko quay lại vẫy tay với tôi bằng bàn tay đang nắm chặt bút chì,

nụ cười của chị ấy dần rời xa.

Tôi đứng nhìn theo chị ấy, cho đến tận lúc bóng hình mảnh mai kia đã

biến mất trong màn đêm.

Tôi phải lấy lại mọi thứ đã bị cướp đi.

Tôi sẽ không để ai lấy đi của mình bất cứ thứ gì nữa!

Cho dù tôi làm "chuyện đó", cũng chẳng có gì thay đổi, tôi vẫn không

được cứu rỗi. Những từ ngữ dơ bẩn tràn ngập thùng rác, đầu óc tôi không
còn bình thường, trái tim tôi dần vỡ vụn.

Tôi sẽ giành lại, sẽ giành lại.

Tôi sẽ để tâm hồn mình bay lượn trên bầu trời, nheo mắt lại dõi ra xa,

nghiêng tai lắng nghe thật kĩ.

Vẫn không được. Hôm nay tôi cũng không thể ngủ. Đêm dần tắt, tôi

sợ hãi bình minh.

Trong căn phòng lạnh lẽo, nhìn mặt trời dần mọc lên rọi sáng bầu trời,

tôi lại cảm thấy những tia nắng đó tựa như sự trừng phạt, chúng là lời phán
quyết dành cho tôi. Ánh nắng chiếu rọi tất cả dường như đang xé rách cơ
thể tôi.

Đừng mềm yếu! Cho dù cơ thể này tan vỡ, cho dù mất đi tứ chi, cho

dù sinh mệnh này bị dập tắt, tôi cũng phải giành lại.

Phải rồi, nếu tôi làm vậy, chắc hẳn tôi sẽ đến được vì sao hạnh phúc

kia.

Ở nơi đó có lẽ tôi sẽ hiểu được "hạnh phúc thực sự" rốt cuộc là gì. Ở

nơi thánh địa ấm áp thanh khiết đó, tôi chắc chắn sẽ có thể ngủ trong an

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.