CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NGƯỜI HÀNH HƯƠNG THAN KHÓC - Trang 210

Tôi cũng đi theo hai người xuống cầu thang.

Tối hôm đó, tôi nằm mơ.

Một buổi sáng trong lành, tôi vội vàng mở cửa phòng học ra.

Hôm nay không biết Miu sẽ kể cho mình nghe câu chuyện như thế nào

nhỉ. Tôi háo hức chờ mong như vậy. Nhưng trước đó tôi phải cho cá vàng
ăn và thay nước cho bể cá mới được.

Một cơn gió thổi qua, tấm rèm cửa màu trắng tung bay phấp phới.

Miu trong hình hài lúc còn học tiểu học đang đứng ở đằng kia.

Cậu ấy cúi xuống nhìn vào bể cá với ánh mắt lạnh như băng.

Khóe miệng khẽ mỉm cười...

Cá vàng ngửa bụng nổi lềnh bềnh trong bể.

...Cá vàng chết hết rồi.

Khi tôi sững sờ lao tới bể cá, trong tai tôi vang lên tiếng thì thầm của

Miu.

Không khí phảng phất mùi thơm dịu ngọt của xà bông.

Nước trong bể nổi bọt trắng.

Trên đầu ngón tay của Miu đang vuốt ve bàn tay tôi có dính những hạt

li ti màu trắng và xanh.

Đó không phải là bột giặt sao?

Chẳng lẽ Miu đã bỏ bột giặt vào trong bể cá sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.