Hatori này và Hatori trong lời kể của Itsuki hoàn toàn khác nhau... Tôi
dường như quên mất cả việc thở và tiếp tục nhấp chuột vào từng tấm hình,
mắt nhìn không chớp vào lời thổ lộ đáng sợ của chàng trai, trong lồng ngực
dường như đang có một ngọn lửa đen kịt thiêu đốt.
Hatori nhiều lần ăn cắp vặt.
Cậu ấy trao cho các món đồ trộm được những câu chuyện thần kì.
Mọi người đều bảo nhau tôi là đồ nói dối.
Hất tôi ra khỏi vòng tròn của bọn họ, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi,
thì thầm với nhau những lời dơ bẩn dành cho tôi rồi phá lên cười xấu xa.
"Cậu ta là đồ nói dối đấy. Đừng tin những gì phát ra từ miệng cậu ta."
Nhưng chính tôi mới là người không muốn nói một lời nào với bọn họ.
Tôi có thể làm được những điều mà họ không thể, có thể nhìn thấy
những gì mà họ không thể thấy. Nghe thấy những thứ họ không thể nghe.
Thế giới của tôi luôn tràn ngập những câu chuyện tươi mới, tôi chính
là nữ hoàng của vương quốc này.
Cho nên tôi không muốn đi vào thế giới nhỏ hẹp nhàm chán của bọn
họ, cho dù chỉ có một mình tôi thì cũng chẳng sao cả!
Hatori kể lại một cách tự hào.
Rằng thế giới bao quanh cậu ấy xinh đẹp đến nhường nào.
Rằng những câu chuyện luôn phủ ánh sáng xuống Hatori. Cậu hi vọng
chỉ mỗi mình cậu có thể tiếp nhận những câu chuyện chảy xuống từ bầu
trời.