CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NGƯỜI HÀNH HƯƠNG THAN KHÓC - Trang 235

Konoha cũng không biết lúc cậu ôm chiếc gối ngựa vằn được mẹ cậu

tự tay làm đem khoe với mình, mình đã khó chịu đến thế nào. Konoha
không hề biết lúc cậu không có ở trong phòng, mình đã lấy chân dẫm lên
cái gối đó bao nhiêu lần...!

- Đúng là mình không biết gì cả. Về gia đình cậu, về mẹ của cậu... về

ba của cậu...

Hai má Miu đỏ bừng lên, rồi cậu ấy hét lớn.

- Làm sao mình có thể nói ra chứ! Làm sao mình có thể nói rằng ba

mẹ ghét nhau, cứ gặp mặt là cãi nhau chứ! Ngay cả đứa con gái chỉ mới
học tiểu học cũng bị họ đem làm thùng rác để vứt vào đó những lời nói xấu
xa, nhưng vì nếu ly hôn thì công việc của ba sẽ bị ảnh hưởng, sẽ bị người ta
dèm pha cho nên hai người quyết định sống ly thân! Bởi vì chuyện đó nên
mình mới chuyển trường tới đây, làm sao mình có thể kể cho Konoha
những chuyện đó chứ!

Trong lời nói của Miu là sự cay đắng, là cảm giác phẫn nộ không thể

dung thứ.

- Ngay cả việc mẹ mình dẫn mình theo cũng chỉ là cách để bà ta trả

thù ba mình và mẹ của ông ta - bà nội mình mà thôi.

Bà nội sống kế bên nhà mình, thỉnh thoảng bà lại qua và chửi mắng

mẹ. So với ba, mẹ càng căm ghét bà nội. Chỉ vì bà nội nói muốn để mình ở
lại chỗ của ba nên mẹ mới quyết định dẫn mình theo. Bà ta chẳng yêu
thương gì mình!

Cả khi chỉ có hai mẹ con sống với nhau, mỗi ngày bà ta cũng lại bắt

mình nghe những lời nói xấu của bà ta dành cho ba và bà nội.

"Ba của mày là đồ cặn bã", "Bà nội là mụ quỷ cái", "Mẹ mày thật bất

hạnh", "Thật khổ sở, thật hối hận, không chịu được nữa, tất cả đều là lỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.