CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NGƯỜI HÀNH HƯƠNG THAN KHÓC - Trang 256

Bên tai tôi vang lên tiếng Miu nín thở, đó là dư âm của nỗi tuyệt vọng

không nói nên lời.

Toàn thân tôi đau đớn khi cảm nhận được điều đó, nhưng tôi vẫn níu

chặt vào song sắt và ôm lấy cậu ấy để ngăn Miu nhảy xuống, rồi tôi nói
bằng giọng run run.

- Mình, không thể đi được.

Miu vẫn đang cố giãy giụa, nhưng khoảnh khắc tôi nói ra những lời

này, tất cả động tác của cậu ấy đều dừng lại.

Sự tuyệt vọng mà tôi cảm nhận từ Miu dường như khiến tôi phát điên,

cho dù vậy, tôi vẫn biết chúng tôi đã không thể trở lại như trước kia nữa rồi.

Trong hai năm xa cách Miu, tôi đã gặp chị Tooko, gặp Takeda và tiếp

nhận tình cảm của Kotobuki.

Thế nên, tôi không thể giữ lời hứa được.

Tôi không thể thực hiện mong ước của Campanella được.

Mình không thể đi với cậu.

Không thể nữa rồi.

Miu bất động trong vòng tay tôi như một con búp bê đã bị rút mất hồn

phách.

Chị Tooko và Takeda cùng nhau kéo chúng tôi qua khỏi hàng rào.

Miu ngã gục trên tuyết, hai mắt mở to sững sờ, cậu ấy không phát ra

bất cứ âm thanh nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.