CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NGƯỜI HÀNH HƯƠNG THAN KHÓC - Trang 56

Hơn nữa, tại sao cậu ấy lại nói với Miu những lời như vậy...

Khi ngẩng đầu lên, tôi thấy Kotobuki đang đứng sững sờ nhìn tôi và

Miu, hai hàng lông mày nhíu chặt lại như sắp khóc.

Khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, mặt cậu ấy đỏ lên...

- K-Không phải... Tôi...

Đúng lúc Kotobuki đang bối rối chuẩn bị nói ra điều gì đó thì Miu vùi

mặt vào ngực tôi và khóc nấc lên như muốn cắt ngang lời của cậu ấy.

- Konoha, lúc nãy cậu cũng nghe thấy những gì Kotobuki la hét đúng

không? Cậu ấy thật sự đã nói ra rất nhiều điều quá đáng. Bảo mình cả đời
cứ ở trong bệnh viện cho rồi, rằng mình thật chướng mắt, đừng cố tới gần
Konoha nữa. R-Rồi cậu ấy còn tự dưng tới phòng mình và bảo Konoha đã
quên hết mọi chuyện về mình rồi, thật đáng đời mình... Mình, mình, lúc đó
mình đã rất đau khổ, mình chẳng thể nói lại được điều gì...

- Làm gì có chuyện đó hả?!

Kotobuki nhướng mày, tay nắm chặt cây gậy. Bờ môi tái xanh của cậu

ấy khẽ run rẩy.

- Ôi, đáng sợ quá, Kotobuki lại trừng mắt nhìn mình nữa rồi. Konoha,

mau đưa mình về phòng đi, nhanh lên.

Miu trông rất hoang mang. Cậu ấy co người rúc vào trong lòng tôi như

một chú chim non, run rẩy khóc lóc.

- Tôi xin lỗi, Kotobuki.

Kotobuki mở to hai mắt sững sờ khi nghe thấy những lời đó bật ra

khỏi môi của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.