CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NHÀ VĂN HƯỚNG VỀ CHÚA TRỜI PHẦN 1 - Trang 267

- Nếu biết chị bị cảm, dì chắc chắn sẽ rất lo lắng. Chị không muốn dì

phải lo lắng hay buồn rầu. Bởi vì dì là người không biết cách nói ra suy
nghĩ của mình... Thế nên khi đứng trước dì chị lúc nào cũng cố gắng cười
thật tươi.

Làm sao có thể như vậy được. Rõ ràng là sống chung cùng một nhà,

vậy mà ngay cả việc mình bị cảm cũng không thể nói cho người khác biết,
chuyện này thật sự quá vô lý.

Tôi định nói ra những lời này, nhưng nhìn thấy nét mặt và giọng nói

của chị Tooko rạng rỡ không chút vẩn đục, tôi lại đành im lặng.

Đột nhiên, chị Tooko trở nên buồn bã và khẽ thì thầm.

- ...Nếu mẹ còn sống... và viết truyện cho chị thì tốt biết mấy... nếu

vậy...

Tôi định hỏi lại nếu vậy thì sao nhưng chị Tooko đã nở nụ cười rạng

rỡ.

- Konoha, chị đói bụng rồi. Em lấy gì đó cho chị ăn đi.

Sau đó tôi làm một ly mì xào. Còn chị Tooko thì ăn tuyển tập truyện

ngắn của Kunida Doppo.

- Nỗi buồn của cậu thiếu niên... chị thích nhất là truyện ngắn này đây.

Người đàn ông dẫn truyện khi còn niên thiếu từng gặp gỡ một người con
gái bất hạnh, hai người chỉ nói với nhau một câu sau đó từ biệt... đó chỉ là
một câu chuyện ngắn như vậy thôi... nhưng nó lại mang hương vị mặn chát
của biển đêm... đau xót... trong suốt... tựa như một chén canh trong vắt nấu
từ sò và ngò tây...

Ngực tôi khẽ đau khi nhớ lại kỉ niệm khi tôi và chị Tooko cùng đọc

truyện ngắn của Doppo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.