CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NHÀ VĂN HƯỚNG VỀ CHÚA TRỜI PHẦN 1 - Trang 268

- Đoạn mở đầu của câu chuyện rất thi vị "Niềm vui của thiếu niên nếu

là thơ, nỗi buồn của thiếu niên cũng là thơ"...

Rồi chị Tooko tươi cười hỏi tôi một câu tương tự khi đó "Nó thật tuyệt

đúng không?"

- ...Đúng vậy.

Cơn đau xé lòng mà tôi đang cảm nhận bây giờ cũng là nỗi buồn của

thiếu niên sao? Nếu tôi trở thành người lớn, cơn đau này sẽ phai nhạt sao?

Hay là vết thương này sẽ tiếp tục chảy máu. Cho dù đã trở thành người

lớn thì tôi cũng sẽ căm hận một ai đó, nguyền rủa một ai đó như lá thư của
Kanako sao?

Sau khi ăn xong bữa trưa muộn, chị Tooko dịu dàng nói.

- Chị không sao nữa rồi. Konoha cũng về nhà đi.

Thế nên tôi đành đứng dậy ra về.

- Chị cứ nằm nghỉ đi, không cần tiễn em đâu.

- Để chị đưa em tới cửa. Dù sao cũng phải khóa cửa lại mà.

- Lúc em tới cửa đâu có khóa đâu.

- Ủa... sao kì vậy?!

Chúng tôi nói chuyện với nhau như bình thường, nhưng chẳng hiểu

sao ngực tôi lại đau nhức, một nỗi xót xa dâng lên trong lòng.

Lần tới chúng tôi gặp lại nhau sẽ là khi nào?

Chúng tôi sẽ không còn gặp nhau nữa sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.