CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NHÀ VĂN HƯỚNG VỀ CHÚA TRỜI PHẦN 1 - Trang 271

Tôi không thể hiểu được tâm tình của chị Tooko, của cô Kanako... tôi,

một người không thể sống với thân phận tác giả, không có tư cách đó.

Ngực tôi đau ê ẩm.

Khi tôi đi ngang qua cây hồng ngay cạnh cổng, tôi nhận ra Ryuuto

đang đứng ở đó, hơi thở của tôi ngừng lại.

- !

- Anh gặp Kanako rồi chứ?

Nó hỏi với giọng trầm thấp.

Trên khuôn mặt vặn vẹo một cách nguy hiểm của nó chỉ có đôi mắt là

tỏa ra ánh sáng sắc nhọn.

- Hai người đó... lúc nào cũng vậy. Chị Tooko nói chuyện, còn Kanako

thì cứ xem chị ấy như không tồn tại... vẫn luôn như vậy... kể từ khi chị
Tooko tới cái nhà này. Đến nỗi ngay cả người ngoài nhìn vào cũng cảm
thấy không chịu nổi.

Sau khi cắn môi một cách khổ sở, nó tiếp tục nói.

- Khi còn sống với ba mẹ mình, chị Tooko hở một chút là lại mếu máo

khóc. Khóc từ trường về tới nhà, rồi dì Yui sẽ dỗ dành chị ấy. Mặc dù ở
trước mặt em thì chị ấy vẫn phồng má nói rằng chị ấy không khóc, nhưng
nhìn cặp mắt đỏ hồng của chị ấy là sẽ biết ngay.

Có lẽ vì trí tưởng tượng quá phong phú, cho nên chị Tooko rất sợ

người lạ, mỗi lần có khách lạ tới thăm là chị ấy lại sợ run tìm cách trốn đi...
chị ấy cũng rất ghét ma và những câu chuyện đáng sợ... Thếnhưng kể từ khi
tới căn nhà này, em chưa từng một lần chứng kiến chị ấy khóc hay tỏ ra
buồn rầu, cho dù là ai thì chị ấy cũng có thể nói chuyện một cách vui vẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.