CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NHÀ VĂN HƯỚNG VỀ CHÚA TRỜI PHẦN 1 - Trang 275

- Tay của chị Yui trắng nõn nà... mềm mại, nhỏ nhắn như tay em bé.

Khi nắm lấy trái tim màu violet bằng bàn tay đó, chị ấy đã cười thật vui vẻ
và cảm ơn em. Sau đó, chị ấy đã dùng nó. Bởi vì chỉ có tự tay giết chết
người mình yêu thì người đó mới vĩnh viễn thuộc về mình.

Những cơn gió sắc nhọn như dao cắt qua mặt, qua cổ họng tôi.

Ryuuto luôn nói như vậy.

Rằng nó vẫn tìm kiếm một người yêu nó đến mức sẽ giết chết nó.

Rằng nó muốn được yêu, được hận bởi một người con gái như vậy.

Bởi vì chỉ có thù hận mới kéo dài mãi mãi, hơn cả tình yêu...

Quả nhiên cô Yui chính là người đã hạ độc sao?!

Ranh giới giữa sự thật và hư cấu dần biến mất, tôi cố gắng ngăn bản

thân bị bầu không khí kì dị nuốt chửng.

- Đó chỉ là tưởng tượng của em! Bởi vì khi Takumi chết, anh ta không

thể biết được việc Kanako có tới bệnh viện hay không!

- Đúng thế. Nhưng đêm nào em cũng nằm mơ, mơ thấy mình nằm chết

cô độc trong bệnh viện... cứ như thể linh hồn đã rời khỏi thể xác và chứng
kiến mọi chuyện từ trên cao... Sự nôn nóng, khó chịu, tuyệt vọng cũng như
tình yêu khi đó... em còn nhớ rất rõ. Em mang theo những cảm xúc đó và
lại một lần nữa sinh ra từ trong bụng của Kanako. Để bi kịch đó không lặp
lại một lần nữa...

Ryuuto nhìn tôi với ánh mắt xuyên thấu tất cả, rồi nó nói bằng giọng

cứng rắn.

- Xin anh hãy viết, anh Konoha. Vẫn chưa quá muộn, trước khi em

đưa chiếc bình màu tím của Ole Lukoje cho chị Tooko, xin anh hãy viết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.