CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NHÀ VĂN HƯỚNG VỀ CHÚA TRỜI PHẦN 1 - Trang 276

Chỉ có anh mới có thể cứu rỗi tất cả.

Những lời đó tựa như những lời nguyền rủa.

- Không thể. Anh không thể viết được!

Sau khi nói ra những lời đó, tôi bỏ chạy. Băng qua cánh cổng ra mặt

đường lạnh giá như băng dưới bầu trời đêm, tôi tiếp tục chạy thục mạng,
suýt vấp té bao nhiêu lần.

Không thể!

Không thể!

Không thể!

Câu chuyện tựa như manna trắng muốt được Chúa trời ban xuống cho

những con chiên của người.

Món ăn cao quý đến từ thiên đàng tỏa sáng lấp lánh.

Tôi không thể viết ra một cuốn tiểu thuyết như vậy.

Tôi không làm được chuyện vĩ đại như cứu rỗi một ai đó bằng câu

chuyện của mình.

Khó thở quá! Đầu tôi đau nhức, cổ họng khát khô, trái tim như nứt vỡ!

Tại sao tôi lại phải viết?!

Tại sao tôi lại phải gánh vác trách nhiệm đó?!

... Xin anh hãy viết, anh Konoha.

... Nếu như mẹ còn sống... và viết ra những câu chuyện cho chị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.