CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NHÀ VĂN HƯỚNG VỀ CHÚA TRỜI PHẦN 1 - Trang 279

Kotobuki nhíu mày một cách khổ sở, hai mắt rưng rưng nước, cậu ấy

tiếp tục lau nước mắt cho tôi. Dù vậy, cổ họng của tôi vẫn không thể ngừng
run rẩy.

Nỗi đau đớn dâng trào trong tôi.

- ...Mọi người đều bắt tôi phải viết tiểu thuyết. Chị Tooko, Ryuuto, đều

nói tôi phải viết tiểu thuyết... cả bác Sasaki từng là biên tập viên của tôi
cũng nói tôi hãy thử viết tiểu thuyết một lần nữa... rằng tôi hãy trở lại làm
Inoue MIU... Tôi không muốn viết nữa...! Thế nhưng, mọi người...

Bằng giọng nói nghẹn ngào, tôi vừa khóc vừa nói.

Kotobuki cũng khóc cùng tôi.

Cậu ấy kiễng chân lên vòng tay qua cổ tôi rồi ôm tôi thật chặt. Nước

mắt của Kotobuki khiến cổ tôi ướt đẫm.

- N-Nếu vậy thì cậu đừng viết nữa... cậu không cần viết nữa... Cho dù

Inoue không viết tiểu thuyết thì tôi vẫn thích Inoue... tôi sẽ mãi mãi ở bên
Inoue.

Những câu nói được nói ra bằng giọng nói khàn khàn nghẹn ngào đó

tựa như những tia sáng xuyên qua tầng mây cứu rỗi linh hồn tôi.

Tựa như khi cậu ấy tiếp thêm dũng khí cho tôi trong căn phòng mùa

đông được thắp sáng bởi ánh nến le lói.

Kotobuki nói tôi không cần phải viết nữa.

Rằng cho dù tôi không viết thì cậu ấy vẫn thích tôi.

Vào lúc này đây, khi tôi đang ở dưới đáy vực thẳm, cậu ấy đã nói cho

tôi những lời tôi vẫn luôn hi vọng được nghe thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.