CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NHÀ VĂN HƯỚNG VỀ CHÚA TRỜI PHẦN 1 - Trang 43

Chị Tooko cầm lấy một cái bánh tạc dâu tây và cam nhỏ xinh mà mẹ

tôi làm.

- Đáng yêu quá.

Cười nói như vậy xong, chị ấy bỏ nó vào miệng.

Sau một thoáng im lặng kì lạ, vừa ấm áp, vừa nghẹt thở, chị Tooko

khẽ thì thầm bằng giọng đầy hoài niệm.

- Konoha còn nhớ không... hồi lớp 10, em là một cậu bé rất xấu xa, ủ

rũ, lại thích chống đối nữa.

Tôi suýt nữa thì phun ngụm trà trong miệng ra.

- Cái gì đây hả! Té ra hồi đó chị nghĩ về em như thế sao?!

Vẫn nhoẻn miệng cười, chị Tooko tiếp tục nói.

- Thì tại vì khi đó em xấu thật mà. Lúc nào cũng chuồn giờ sinh hoạt

câu lạc bộ, chị hỏi thì trả lời cộc lốc, toàn nói mấy thứ khó nghe, đã thế lại
còn cố ý viết đủ thứ chuyện kì quặc, làm chị đau đầu lắm ấy.

- Ai bảo chị Tooko ép em gia nhập câu lạc bộ Văn học làm gì. Em

chẳng muốn tham gia câu lạc bộ, cũng chẳng muốn viết nữa.

Mùa đông dài thật dài kết thúc. Năm đó, mùa xuân tới rất trễ.

Sau khoảng thời gian tự giam mình trong nhà, tôi trở thành một học

sinh cấp ba mà trong thâm tâm vẫn bị chuyện của Miu níu chặt, mỗi ngày
khi đó đều thật u ám.

Tôi không muốn liên hệ với bất kì ai. Tôi không muốn bị tổn thương

nữa. Tôi chỉ muốn có một cuộc sống bình thường. Trong khi tôi đang cầu
nguyện từ tận đáy lòng mình điều đó thì chị Tooko xuất hiện trước mặt tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.