CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NHÀ VĂN HƯỚNG VỀ CHÚA TRỜI PHẦN 1 - Trang 45

- Vậy chứ sau khi lên đại học điểm tâm của chị phải làm sao giờ?

Đừng nói là mỗi ngày em lại phải gửi thư cho chị nhé.

Chị Tooko cười khẽ.

- Chị sẽ không nói vậy đâu.

Cổ họng tôi khô khốc, cảm giác bất an càng lúc càng mạnh hơn.

Bầu không khí trong phòng thật ấm áp và dịu dàng, nhưng chẳng hiểu

sao lại có thứ gì đó nặng nề và u tối chất đầy lồng ngực tôi.

Cứ như thể chị Tooko sẽ biến mất bất cứ lúc nào...

Chị Tooko nhìn tôi chăm chú bằng cặp mắt trong vắt như đang nhìn

một thứ gì đó cực kì quan trọng.

Tôi không tài nào rời ánh mắt của mình sang chỗ khác được.

- Mặc dù sau này sẽ không còn được ăn điểm tâm nữa, nhưng nếu một

lúc nào đó Konoha viết tiểu thuyết thì nhất định em phải để chị đọc nó nhé.

Trái tim tôi đột ngột truyền tới cơn đau nhức như bị một bàn tay ấm áp

siết chặt.

Chị Tooko vẫn đang nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng.

Cho đến tận bây giờ chị Tooko vẫn luôn nói với tôi điều tương tự.

Rằng chị ấy hi vọng tôi sẽ viết tiểu thuyết.

Cơn đau từ từ nhưng dai dẳng tiếp tục bóp nghẹt lồng ngực tôi.

Đến cuối cùng, như từ trước đến giờ, tôi vẫn im lặng và không thể đưa

ra câu trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.