CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NHÀ VĂN HƯỚNG VỀ CHÚA TRỜI PHẦN 2 - Trang 242

- Thực ra về sau mẹ đã biết người sinh con ra là dì Kanako rồi. Thế

nên mẹ đã dùng cách đó để nói cho con biết mẹ ruột của con là ai. Khi tính
giấc vào ban đêm con vẫn hay thấy mẹ nhìn vào chiếc bình màu tím đó và
tự nói một mình rằng "Kana à, mình xin lỗi".

Bờ môi của cô Kanako dần run rẩy, lông mi trĩu xuống.

Cô Yui không phải một người yếu đuối chỉ biết thu mình trong thế giới

mộng tưởng.

Ban đầu có lẽ là như vậy, tuy nhiên cô ấy vẫn nhận ra sự thật và sầu

khổ vì nó, cho dù vậy, cô ấy vẫn che giấu nó và nở nụ cười ấm áp.

Và rồi, cô ấy dồn hết tình cảm dành cho cô Kanako vào chị Tooko.

Để một ngày nào đó, chị Tooko sẽ trao lại chúng cho cô Kanako.

Cô ấy chính là một người kiên cường như vậy.

- Những gì con viết ra trong những lá thư đó cũng không phải là nói

dối. Tất cả đều là những gì con chứng kiến, là những gì mẹ đã dạy cho con.
Khi lật quyển album ra và kể cho con về dì là lúc con thấy mẹ vui vẻ nhất.
Mẹ lúc nào cũng nói với con Kana là bạn thân nhất của mẹ, rằng từ khi gặp
nhau lần đầu tiên, mẹ vẫn luôn yêu quý và ngưỡng mộ dì.

Giọng nói của chị Tooko dịu dàng và ngọt ngào.

Tựa như manna trắng ngần tỏa ánh sáng lấp lánh rơi xuống từ trên bầu

trời.

- Mẹ vẫn luôn cảm thấy phiền não phải chăng mẹ chính là người đã

cướp đi hạnh phúc của dì. Những lúc mẹ nhìn dì với ánh mắt bất an không
phải là vì mẹ ghen ghét. Mà là mẹ đang lo lắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.