CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NHÀ VĂN HƯỚNG VỀ CHÚA TRỜI PHẦN 2 - Trang 37

Cảnh vật xung quanh bắt đầu vặn vẹo và trở nên mơ hồ.

Làm ơn... ông trời ơi, hãy để con đến kịp!

Thư viện treo biển đóng cửa. Bên trong cũng hoàn toàn im ắng, tai tôi

chỉ nghe được tiếng thở dốc của chính mình. Tôi vặn nắm đấm cửa rồi
bước vào trong.

Vừa thở hồng hộc tôi vừa nhìn quanh.

Quầy tiếp tân và phòng đọc đều trống rỗng.

Điều hòa đã tắt, bầu không khí lạnh lẽo như băng.

Đôi mắt vô hồn nhìn chăm chú vào từng con chữ, bàn tay nhẹ nhàng

lật sách không tạo nên một tiếng động nào. Cứ như thể người ngồi ở đó là
một con rô bốt...

- Takeda!

Khi tôi cất tiếng gọi cô bé, Takeda hướng cặp mắt trống rỗng về phía

tôi rồi cô bé khẽ xoay sang nhìn về phía căn phòng dưới tầng hầm.

Tôi phóng như điên về phía đó, mở cửa, rồi lao xuống cầu thang hình

xoắn ốc.

Sau khi đẩy cánh cửa bằng sắt nặng nề ra, đập vào mắt tôi là từng

đống sách ố vàng tỏa ra mùi hương ngọt ngào và bầu không khí lạnh cắt da
cắt thịt.

Ngọn đèn bàn lay lắt chiếu rọi căn phòng bằng thứ ánh sáng kì dị.

Trong cái không gian chật hẹp mờ tối của "khu mộ sách" hiện lên hai bóng
người chồng lên nhau.

Bóng người ở dưới đang vùng vẫy cố gắng đẩy bóng người ở trên ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.