CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NHÀ VĂN HƯỚNG VỀ CHÚA TRỜI PHẦN 2 - Trang 87

- À... ừm, đúng rồi.

- Inoue đã thử buộc lần nào chưa?

- Hả... không, tôi cũng không tin mấy chuyện đó lắm...

- Ừ-ừm, cậu nói đúng. Chỉ có trẻ con mới đi tin mấy chuyện như vậy.

Kotobuki vội nói thêm.

Tim tôi nhói lên. Cảm giác có lỗi tràn ngập trong lồng ngực.

Thấy nét mặt của tôi không được tốt, ánh mắt của Kotobuki trở nên

yếu đuối. Tôi bèn nắm chặt tay cậu ấy hơn và cười.

- Cậu muốn mấy giờ đi xem phim? Càng sớm càng tốt nhỉ?

- Ừ-ừm.

Kotobuki cũng nắm chặt tay tôi như không muốn rời ra. Dù vậy điều

này lại khiến tôi cảm thấy cậu ấy đang lo lắng.

Gió bắt đầu trở nên lạnh hơn. Chiếc khăn quàng màu trắng khẽ đung

đưa.

Vừa giả vờ như không nhận ra sự bất an của nhau, chúng tôi vừa tiếp

tục nói chuyện bằng giọng vui vẻ.

Sau khi tiễn Kotobuki về tận nhà, tôi cười nói "Lát nữa tôi sẽ gọi điện

cho cậu" rồi tạm biệt.

Đó đã là giới hạn cuối cùng của tôi. Khi chỉ còn lại một mình, toàn

thân tôi như bị bóng tối đen kịt bao phủ, làm thế nào đi nữa thì tôi cũng
không cách nào quên đi cơn đau nơi lồng ngực.

Đã bao nhiêu ngày rồi tôi chưa gặp chị Tooko?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.