CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 180

trong toa lét nôn thốc nôn tháo sau khi tỉnh giấc vì mơ thấy Miu nhảy
xuống, khi quay lại giường, tôi không thể ngủ được và chỉ đành nắm chặt
lấy tấm ga trải giường và chờ đợi đến hừng đông.

Tôi muốn gặp Miu.

Nhưng tôi lại sợ hãi.

Sợ không dám gặp cậu ấy.

Mỗi ngày, mỗi ngày, tôi đều mang theo tâm trạng đau đớn tột độ đi

đến bệnh viện và mỗi lần quầy tiếp tân thông báo Miu không muốn gặp tôi,
trái tim tôi lại như bị đâm thêm một nhát, dần dần nó trở nên chằng chịt vết
thương.

Khi tôi vẫn chưa nhận được câu trả lời, Miu đã chuyển nhà đi. Không

một ai biết Miu đã chuyển đến đâu.

Cứ như vậy, Miu biến mất, không hề nói với tôi một lời nào.

Về sau, tôi đột nhiên nhiều lần mắc chứng khó thở và ngã gục ở

trường, tôi được xe cứu thương đưa tới bệnh viện, và cuối cùng, tôi tự giam
mình vào trong phòng.

Người của nhà xuất bản gọi tới hối thúc tôi viết tác phẩm tiếp theo,

nhưng tôi chỉ vừa khóc vừa hét tôi sẽ không viết tiểu thuyết nữa, tôi sẽ
không viết bất cứ thứ gì nữa, tôi căm ghét tiểu thuyết cũng như Inoue MIU,
tôi là Inoue Konoha, không phải MIU. Về sau tôi hoàn toàn cắt đứt liên lạc
với nhà xuất bản, tác giả Inoue MIU cũng biến mất trên thế gian này kể từ
đó.

Đã hai năm trôi qua, trong thời gian này, chưa một lần tôi nghe được

tin tức gì về Miu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.