CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ TINH LINH NƯỚC MANG HOA MẶT TRĂNG - Trang 211

"Thế là thế nào chứ?"

"Đầu tiên ta quay lại biệt thự đã. Em sẽ giải thích trên đường."

Tôi giục chị Tooko và bắt đầu cất bước.

Đến lúc tôi để ý thì chị Tooko đã nắm chặt lấy tay tôi. Cả tay tôi và tay

chị Tooko đều ướt nhẹp nước mưa và lạnh ngắt, những giọt nước từ đó rơi
tong tỏng xuống. Thế nhưng có một chút hơi ấm thấm vào da như nhận
được ánh sáng mặt trời.

Hơi ấm và sự tồn tại của chị Tooko được truyền tới tôi qua lòng bàn

tay.

Bên cạnh đó là cả sự run rẩy của chị Tooko nữa.

"Chị vẫn sợ ma à?"

"K-không đúng."

"Giọng chị đang cao chót vót đấy."

"Tại lạnh đấy."

Dù chị ấy có lắc đầu quầy quậy để phủ định, tôi biết thừa chị ấy đang

hoảng sợ.

Một người khiếp sợ ma quỷ, sợ cái hồ nơi có yêu quái xuất hiện đến

run cầm cập thế này, đã lo lắng lặn lội đi tìm tôi.

Trong mưa rào và sấm sét, chị ấy mặc chiếc áo mưa và ướt từ đầu đến

chân, trông như búp bê cầu nắng.

Hình như cứ mỗi lần ngón tay chị Tooko giật lên run rẩy, hơi ấm lại

tràn vào lồng ngực của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.