CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ TINH LINH NƯỚC MANG HOA MẶT TRĂNG - Trang 267

... Còn lại trông chờ hết vào tay nghề của đầu bếp thôi. Sẽ ổn thôi, vì

anh Konoha là nhà văn của chị Tooko mà.

Tôi không phải nhà văn của chị Tooko. Thế nhưng tôi vẫn xâu chuỗi

ba từ nghe giống như thần chú mà Ryuuto chỉ và viết một câu chuyện ngắn
có độ dài bằng ba trang giấy viết văn.

"Xong rồi ạ. Xin mời."

Tôi giơ ra, căng thẳng hơn so với mọi lần.

"Cảm ơn."

Chị Tooko nhận lấy bằng cả hai tay, nhanh nhảu xé xoẹt từ góc và bắt

đầu ăn.

"Ngọ~~~~~t."

Má chị Tooko lập tức giãn ra.

"Giống như múc mật ong để ăn bằng một chiếc thìa vàng ấy. Mật vàng

như mặt trời lan tỏa trong cổ họng. Vào thời Taishou, hai người có tình cảm
với nhau định bày tỏ nỗi lòng của mình cho đối phương. Vì là tình yêu cách
biệt thân phận giữa thư sinh và tiểu thư, nên cả hai bên đều không thể nói
ra, thế nhưng chỉ cần bước đi cạnh nhau trên thảo nguyên mênh mông đã là
hạnh phúc rồi... Chỉ cần nghe thấy giọng nói của người kia đã là hạnh
phúc... chỉ cần được ở gần bên gương mặt tươi cười rạng rỡ, hạnh phúc chỉ
vẻn vẹn thế thôi...."

Trông chị ấy vừa nhai nhóp nhép vừa ngơ ngẩn mơ màng, tôi cảm

thấy nhẹ nhõm vì có vẻ như chị ấy thích câu chuyện, nhưng rồi lại thấy bực
mình vì nghĩ hay mình làm ngọt quá rồi.

Và khi ấy, tôi nhận ra có gì đó khác thường ở nét mặt chị Tooko.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.