CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ TINH LINH NƯỚC MANG HOA MẶT TRĂNG - Trang 32

vụn từ trang sách vào miệng thì chúng đột nhiên dày cộp lên như tấm vải
bạt và không tài nào xé được."

Bà chị chỉ kịp đút cuốn Thuyền trên Takase của Mori Ougai vào túi,

mà cuốn đó cũng chỉ còn lại phân nửa vì là đồ ăn dở, cho nên từ khi đến
đây, sáng trưa chiều tối bà chị đều ăn rất dè dặt với mục đích chống đói.
Không biết vì thế hay vì nghĩ đến tâm trạng bà chị khi phải nhấm từng tí
từng tí sobagaki, nên kệ cho chị Tooko bật khóc thút thít và tiếp tục giục
mình, tôi ngồi xuống giường, đặt tập giấy viết dày 50 trang lên đầu gối và
dùng cây bút chì viết một câu chuyện tam đề, giống như thứ tôi luôn bị bắt
viết ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ.

(Món ăn làm từ bột soba, không cán thành sợi dài mà được nặn như

một chiếc bánh)

Ra là tôi bị gọi đến với mục đích này.

Chị Tooko là yêu quái ăn các câu chuyện.

Chị ấy sẽ xé vụn các trang sách, vừa sung sướng khoe khoang sự

thông thái vừa ăn rau ráu.

Đương sự thì luôn ra cái điều "Không phải là 'yêu quái' đâu nhá! Chị

chỉ là một 'cô gái văn chương' thôi", nhưng cái bộ dạng án sách thì nhìn sao
cũng thấy là yêu quái.

"Nếu chị đói đến mức đấy thì tự mình viết cái gì đó để ăn cũng được

cơ mà."

Tôi lạnh lùng lên tiếng trong khi cầm cây bút chì viết thoăn thoắt trên

trang giấy. Chị Tooko ở bên cạnh, ôm ghì lấy bụng, nói bằng giọng đáng
thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.