CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ TINH LINH NƯỚC MANG HOA MẶT TRĂNG - Trang 67

cơ mà."

"Chị làm mấy trò đó hả?!"

"Ừ, nhưng em chẳng chịu mở mắt ra tí nào luôn. Konoha ngủ say quá

mức đấy. Nếu mà cứ như thế đến lúc đi tham quan em sẽ bị bạn cùng phòng
vẽ bậy mấy chữ xấu hổ lên mặt mất thôi."

"..."

Chị Tooko khúc khích cười khi nhìn tôi ôm đầu rên rỉ. Rồi chị ấy nói:

"À, Konoha, cuốn Tonio Kroger mà em tặng, sáng nay chị đã ăn rồi.

Quả nhiên Thomas Mann ngon tuyệt~. Ngay từ sáng chị đã được đắm chìm
trong những xúc cảm đầy tính triết học rồi."

Trông dáng vẻ kể chuyện vô tư như vậy không tài nào hình dung ra

biểu cảm buồn rầu lúc bình minh của chị ấy. Nói thế thì không phải tôi đã
nhìn nhầm sao? Cả lời nói của Uotani rằng bà chị "trông thẫn thờ", biết đâu
cũng chỉ vì đang đói bụng.

Phải, chắc chắn là vậy rồi.

Hối tiếc vì bản thân đã cuống lên chẳng vì cái gì, tôi thô bạo đóng sầm

cửa lại.

"Sao thế, chị trông em như đang bực tức chuyện gì ấy."

"Chị tưởng tượng đấy. Chị Tooko đã thức suốt đêm à?"

"Ừ!"

"Vậy mà trông vẫn khỏe khoắn ghê."

"Chị quen thức trắng đêm rồi. Đặc biệt là trước khi kiểm tra."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.