CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ TINH LINH NƯỚC MANG HOA MẶT TRĂNG - Trang 84

"À, không... Chỉ là tự tôi nghĩ rằng, vào thời đại đó, một cô gái trẻ lại

rời xa gia đình vào một nơi xa xôi sâu trong núi như thế, có khi nào là vì có
sự tình gì đó mà không thể ở cùng gia đình hay không thôi."

Trong lúc chúng tôi trao đổi, chị Tooko đặt ngón trỏ lên môi, trầm

ngâm nghĩ ngợi.

"..."

Ra khỏi cửa hàng, chị Tooko lại nắm lấy vạt áo khoác của tôi.

"Này, Konoha. Thử đi đến ao đi."

Chị ấy nhìn tôi với ánh mắt bình tĩnh như thể đã cân nhắc rất nhiều.

Tôi nhớ lại điều Uotani nói về sự nguy hiểm của cái ao, một hồi

chuông báo động vang lên trong đầu tôi.

Thế nhưng dù sao đi nữa, bằng cách nào đó chúng tôi đã đến đây rồi,

không thể không tiến lên được. Hơn nữa, kể cả chỉ có một mình, có lẽ chị
Tooko vẫn sẽ đi.

Tôi đành bỏ cuộc và gật đầu "Vâng".

Cái ao đó nằm ở vị trí khá gần với khu biệt thự.

Chúng tôi đang rẽ cây cỏ dò dẫm tiến lên, mùi đất và cỏ xộc đầy hai lỗ

mũi thì đột nhiên, tầm nhìn mở rộng bạt ngàn ngay trước mắt.

Bị bao bọc trong những cành cây lởm chởm khẳng khiu và những dây

thường xuân rũ xuống là mặt nước đong đầy, sâu hút và tĩnh lặng.

Nó rộng hơn chúng tôi tưởng nhiều, thay vì gọi là một cái ao thì giống

với một cái hồ lớn hơn. Ở bờ đối diện là một vách đá dựng không cao lắm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.