CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ TUYỂN TẬP TÌNH YÊU TẬP 2 - Trang 193

-... Chị cũng tự dưng muốn ăn cơm ở ngoài. Hôm nay trời lạnh nên chị

cứ nghĩ sẽ không có ai ở đây cả...

- Chị đâu có mang cơm theo đâu? 

-... À, em nói đúng.

Chị ấy lẩm bẩm như vậy rồi khẽ mỉm cười.

Hửm? Chị ấy làm sao vậy? Trông không được vui cho lắm.

Trái ngược với vẻ ngoài là một "Cô gái văn chương" cổ điển, chị

Amano bình thường rất vui vẻ, đến mức khiến người khác cảm thấy phiền.
Thế nhưng hôm nay trông chị ấy có vẻ hơi buồn. Trái tim tôi hơi lỡ mất
một nhịp trước ánh mắt u uất của chị ấy.

Cái người này nếu cứ im lặng không nói gì thì đúng là một mĩ nhân

theo tiêu chuẩn truyền thống. Tựa như một bông hoa trắng thuần khiết
khiến người ta không khỏi sinh ra cảm giác muốn bảo vệ...

-... Cái này, nếu chị không chê thì lấy của em đi.

Chị Amano hơi ngạc nhiên khi thấy cái bánh mì salad macaroni trên

tay tôi, sau đó chị ấy vui vẻ nhận lấy nó.

- Cảm ơn em. Chị ngồi ăn cùng em được không?

- Đ-Được.

Chị Amano yên lặng ngồi xuống bên cạnh tôi, hai tay ôm đầu gối.

Rồi chị ấy xé túi đựng bánh mì ra và từ từ cắn từng mẩu nhỏ trông rất

thanh nhã.

Hai người chúng tôi tạm thời im lặng ăn đồ ăn của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.