La Tiểu Lâu hắc hắc cười vài tiếng, cậuđầu tư mười mấy vạn, xót hết cả
ruột, bây giờ cuối cùng cũng đãđược hồi báo.
La Tiểu Lâu nghĩ tài liệu lại nhớ đến Arthur, cúi đầu gửi tin “Mộ Thần
có phải ở chỗ của anh không? Thả cậu ra đi. Cậu ấy là bạn của tôi”.
Không lâu sau, Arthur lại gửi tin trả lời “Vậy không được, tôi phải dậy
cho tiểu tử này một bài học đã”.
La Tiểu Lâu thấy câu này, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, trong cảm nhận
của hắn, Mộ Thần là một người vừa hào hiệp, kiêu ngạo lại có tài hoa.
La Tiểu Lâu lập tức kết nối liên lạc trực tuyến, bên kia vừa nhấc máy,
cậuđã hô lên “Arthur!! Tôi nói với anh rồi, Mộ Thần là bằng hữu của tôi,
anh không thể tra tấn cậu ấy”.
Trong thông tin liên lạc truyền đến tiếng cười to tùy hứng của Arthur
“Sao có thể nói là tôi tra tấn hắn? Hắn là tù binh của tôi, tôi làm gì không
phải đều tùy ý thích sao? Còn cậu, vương tử phi của đế quốc, lại đi quan
tâm một người của liên bang, không sợ Nguyên Tích điện hạ áp dụng gia
pháp sao? Được rồi được rồi, cậuđừng quản, hắn không sao cả, cậu nhanh
nhanh đem cơ giáp gửi đến đây cho tôiđi …” Arthur chưa nói xong, bên kia
phát sinh một tiếng nổ lớn, thông tin liên lạc nhanh chóng bị cắt đứt.
La Tiểu Lâu nhìn chằm chằm cái màn hình đầy muỗi, hết chỗ nói, tình
cảnh của Một Thần có vẻ không ổn hơn những gì cậu tưởng tượng nhiều.
Lát sau, La Tiểu Lâu lại thương lượng thật lâu với Arthur, tên kia mới
đáp ứng, bảo rằng sắp tới sẽ đi tới đế đô một chuyến, nếu tiện đường thì sẽ
đem Mộ Thần đến chỗ cho La Tiểu Lâu.
Dù có lo lắng thìLa Tiểu Lâu cũng biết, đây là sự nhượng bộ lớn nhất
của Arthur rồi. Hiện tại cậu chỉ có thể cầu khẩn Mộ Thần thật sự không có
việc gì.